“Trước khi đấu võ, tất cả nói một câu thật trang bức vào, chú ý nắm bắt mức độ trang bức, không thể thái quá.” Mai Kiếm Thu hướng dẫn cho hai gã tuyển thủ.
Lúc này trang bức trước mặt học viên cùng lớp cũng có thể kiếm được chút ít [bức số], loại hành động này rất dễ dàng lấy được bức số, ngu sao không cầm.
“Diệp Đông tôi tập võ vài chục năm, gần như chưa bao giờ thất bại!” Vị học viên tên là Diệp Đông trước tiên giả bộ bức người.
“Hoắc Bưu tôi cũng là nhật vật số má có một không hai, tôi xưng đệ nhị thì không có ai dám xưng đệ nhất!” Vị học viên tên Hoắc Bưu cũng ra vẻ bức người.
Sau khi trang bức xong, hai người đều cảm giác có chút xấu hổ.
Mọi người vây xem cũng cảm giác rất mắc cỡ.
Sau đó tất cả mọi người cùng nhau cười rộ.
Đều là người trưởng thành, còn muốn nói mấy câu ảo tưởng sức mạnh như vậy, làm chuyện tự kỷ như vậy.
Kịch bản lần này, là do học sinh cấp 2 viết sao?
Nhưng cũng hết cách, chỉ có trang bức mới có thể lấy được bức số, mới có thể lọt vào top xếp hạng, nếu như lựa chọn tham gia thi đấu theo chủ đề, chính mình chọn kịch bản có xấu hổ cũng phải diễn tiếp.
“Cười cái gì mà cười? Nghiêm túc một chút! Các người là diễn viên! Cho dù các ngươi xem thường vai diễn của mình, xem thường lời thoại nhân vật, cũng phải chăm chú nhập tâm vào nhân vật! Đây là đạo đức cơ bản nhất của một diễn viên!” Mai Kiếm Thu nghe thấy mọi người cười cợt liền rất tức giận.
Đạo diễn tức giận, mọi người không dám cười tiếp.
Mặc dù hiện tại Mai Kiếm Thu không còn là đạo diễn, nhưng sau khi rời khỏi thế giới kịch bản thì hắn chính là đạo diễn, vẫn là đạo diễn dẫn đội do cao tầng khu QF-153 lựa chọn ra, người như vậy khẳng định không thể đắc tội.
“Vừa rồi các người nói mấy lời trang bức, có nhận được bức số hay không?” Mai Kiếm Thu hỏi hai người Diệp Đông cùng Hoắc Bưu.
“Không có.”
“À không.”
Hai người trả lời Mai Kiếm Thu.
“Kết quả này là do các người không nghiêm túc! Không trang bức đúng cách, làm sao kiếm được bức số? Làm theo yêu cầu của tôi, thử lại một lần nữa!” Mai Kiếm Thu trách mắng hai người vài câu.
Hai người trên đài tỷ võ lại diễn, lần này sắc mặt hai người rất thật, đúng là có chút trang bức......hơi thở ảo tưởng sức mạnh.
“Kiếm được bức số không?” Mai Kiếm Thu hỏi lại một tiếng.
“Đuợc rồi! 1 điểm!”
“Tôi cũng vậy! Leo lên bảng xếp hạng, top 30 vạn.”
Diệp Đông cùng Hoắc Bưu rất hăng hái trả lời Mai Kiếm Thu, quả nhiên nghe lời đạo diễn là không sai.
“Vậy thì đúng rồi, bắt đầu tỷ võ.” Mai Kiếm Thu biết cách hướng dẫn, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Hai người triển khai chiêu thức bắt đầu đánh nhau.
Lý Đằng chẳng có hứng liếc nhìn, hai người vứt trong đám người thường, kỹ năng cận chiến cũng xem như siêu quần xuất chúng, lấy 1 địch 5 cũng không thành vấn đề, nhưng nếu so sánh với kỹ năng chận chiến của Lý Đằng thì vẫn kém quá xa.
“Kỹ năng của bọn họ đều rất không tồi, anh lại kém ở mặt này, phải học tập thật giỏi.” Anna ở gần nhỏ giọng nhắc nhở Lý Đằng vài câu.
Lý Đằng ngẩn người, rất nhanh liền tỉnh ngộ.
Trước khi Anna rời đi, đúng là hắn rất yếu ở khoản này, ít nhất trong mắt người có nghề như cô nàng này, liếc mắt là có thể nhận ra hắn không tập võ.
Về sau hắn khổ luyện trong 《 nhà tù thời gian 》 hơn 50 năm, đã trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, thế nhưng nàng đã rời đoàn phim mất rồi.
Năm phút sau, thi đấu trận đầu đã quyết ra thắng bại, Hoắc Bưu dựa vào thế yếu chiến thắng Diệp Đông, nguyên nhân chủ yếu là thể lực Diệp Đông kém hơn.
Trận thứ hai đến lượt Lý Đằng cùng Anna ra sân.
“Loại thi đấu trình độ này, với tôi mà nói thì chẳng có chút ý nghĩa nào.”
“Ai, đừng hiểu lầm, không phải tôi nhằm vào các người, cái tôi nói ở đây là trình độ các người đều quá rác rưởi.” Lý Đằng mở miệng trang bức vài câu.
Đọc nhiều tiểu thuyết trên mạng như vậy, ai mà chẳng biết nói vài câu trang bức? Thuận miệng là ra.
Mai Kiếm Thu nghe thấy Lý Đằng nói, lập tức nhíu mày lộ vẻ không vui.
Anna thở dài, cái gã Lý Đằng...! Trình độ trang bức đúng là cay độc, trước kia mắng chửi Hoàng Tấn thì thôi đi, nhưng cũng đừng xỉa xói đạo diễn Mai và mấy diễn viên khác...!
Quả nhiên những thành viên khác trong tổ tinh anh cũng không vui, có thể trang bức, nhưng cậu chửi chúng tôi rác rưởi là có muốn làm sao? Một số người đã không nhịn được mà chửi thầm trong miệng.
“Bức số +43.”
“Hiện tại ngài đang xếp hạng thứ 53429.”
Sau khi ra vẻ hổ báo cáo chồn, trong tầm mắt Lý Đằng bắn ra mấy dòng tin tức nhắc nhở.
Được cộng nhiều vậy? Nói một câu đã xông thẳng lên top 6 vạn? Lý Đằng có chút cảm ngộ......Có vẻ như muốn trang bức thì phải có thực lực thật sự thì mới được, có sức mạnh rồi trang bức mới đúng nghĩa là trang bức, không có thực lực lại đi trang bức thì đó là ngu xuẩn.
Bất quá ở trước hắn, đã có hơn 5 vạn người, chứng tỏ 5 vạn người này có điểm bức số hơn 43 điểm, không biết bọn hắn trang bức kiểu mẹ gì, Lý Đằng nhất định phải nghĩ cách vượt qua đám này mới được.
Quay đầu, phát hiện tất cả mọi người đều tức giận mà trừng mắt nhìn mình, còn có người đang mắng hắn, Lý Đằng không khỏi ngây người.
Ah, mấy lời mình vừa thốt ra, tựa hồ có chút quá đáng.
Không đến mức vậy đi? Đang nói là trang bức cày điểm, cũng không phải thật sự mắng các người, cho dù nói rác rưởi, cũng là nói trình độ cận chiến của các người, không có chửi mắng các người nha....Lý Đằng vốn đang do dự có nên giải thích vài câu hay không, chợt nghe mấy kẻ này mắng hắn xối xả, lập tức vứt bỏ ý định giải thích, mặc kệ chúng mày.
“Cậu trang bức quá kém! Kiểu này khác gì ngốc bức ! Muốn trang bức thì đầu tiên phải cân nhắc thực lực của mình và người khác có tương xứng hay không, mắng người khác là rác rưởi? Chính cậu mới là rác rưởi!” Mai Kiếm Thu lộ vẻ không hài lòng đối với Lý Đằng, lớn tiếng khiển trách Lý Đằng.
(ngốc bức: không có thực lực mà ra vẻ ta đây, gọi là ngốc bức)
Lý Đằng muốn nói điều gì, chợt bị Anna kéo lại.
“Có phải điểm bức số bị trừ thành âm điểm rồi ?” Mai Kiếm Thu răn dạy xong lại hỏi Lý Đằng một câu.
“Không có bị trừ, còn cộng thêm mấy chục điểm.” Lý Đằng thành thật trả lời Mai Kiếm Thu.
“Còn không nói thật, đúng là hết thuốc chữa!” Mai Kiếm Thu hung dữ trừng mắt liếc Lý Đằng, rõ ràng dám láo toét lừa gạt đạo diễn! Loại thành viên này đúng là hết cách dẫn theo.
Mai Kiếm Thu mặc kệ Lý Đằng, ý bảo đến lượt Anna.
“Khoác lác vô dụng, hết thảy dựa vào thực lực để nói chuyện! “ Anna rất khiêm tốn mà nói một câu.
Bắt đầu tỷ võ.
“Tôi nhận thua.”
Anna vừa xông lại, Lý Đằng liền giơ tay lên đầu hàng.
Đám người này tỷ võ chính là tranh giành cơ hội được hộ quốc đại tướng quân tự thân chỉ điểm, Lý Đằng tranh giành cái danh ngạch này làm gì? Tự mình gặp mình? Tự mình dạy dỗ mình?
Không có chút ý nghĩa nào, vẫn là tặng cơ hội này cho Anna.
Anna thất vọng lắc đầu, nàng đã sớm có ý định, trước nhường cho Lý Đằng đánh được vài chiêu, thậm chí để cho Lý Đằng chiếm ưu thế nhất định, sau đó lại làm cơ hội đánh ngã Lý Đằng, ít nhất sẽ khiến cho Lý Đằng thua không quá mất mặt.
Không nghĩ tới tên này trực tiếp nhận thua.
“Không đánh đã nhận thua? Có một chút khí khái nam tử hay không?” Mai Kiếm Thu lại càng bất mãn đối với Lý Đằng.
“Đàn ông tốt không đánh với phụ nữ.” Lý Đằng biện đại cho mình lý do.
Những người khác đều bắt đầu cười rộ, đủ loại trào phúng.
Xem ra tên Lý Đằng này không biết đánh nhau, nhận thua thì nhận thua, còn bày đặt biện ra lý do chính đáng như vậy.