“Bởi vì, ông ấy vô tội.”
“Ông ấy chỉ bảo vệ con trai của mình mà thôi.”
“Hiện tại ông ấy đã không còn ở nhân thế, ông ấy vĩnh viễn không thể nào đợi đến lúc cái giấy phán quyết vô tội kia trả cho bản thân sự trong sạch.”
“Thế nhưng chuyện này rất quan trọng đối với ông ấy.”
“Cho nên, tôi chỉ có thể sử dụng một cách khác để an ủi ông ấy.”
Lý Đằng nói bằng giọng bình tĩnh, giống như một tay dẫn trương trình chủ trì sự kiện, giống như mọi chuyện chẳng hề liên quan tới hắn.
“......”
“Nội dung tiếp theo, có thể sẽ khiến cho vài người khó chịu......”
“Cũng có thể có thể ảnh hưởng tâm lý, cho nên xin quan sát cẩn thận......”
“Mặc dù đối với tôi mà nói, đã là bình thường như ăn cơm. “
“......”
Đoạn video sau đó, kéo dài hơn 10 tiếng.
Rất nhanh trên mạng đã không thấy video này, nhưng về sau có người vượt rào tìm kiếm được video gốc, cùng nhau lén lút chia sẽ.
Thẳng đến đêm 12 giờ khuya.
khung cảnh sau cùng trên livestream.
Là ống kính ngày càng cách xa boong tàu.
Sau đó chỗ tàu chở hàng bốc lên một đám mây hình nấm.
......
Trước khi rời đi, rốt cuộc Lý Đằng nhìn thoáng qua cái thế giới này.
Cái gọi là thế giới hiện thực.
Nếu như nó tồn tại thật sự mà nói, nơi này đã chẳng còn gì để hắn lưu luyến.
Người đã đi mất, báo thù cũng không thể cứu vãn được gì, nhưng hắn vẫn muốn làm.
Hoà giải cùng cha mẹ, chẳng qua là cỡi bỏ khúc mắc trong lòng.
Những chuyện hắn đang làm, là giải trừ tâm ma.
......
“Ai có thể cam đoan, cái thế giới này chính là thế giới hiện thực chứ?”
“Ai có thể cam đoan, tất cả những trí nhớ ở thế giới hiện thực, là cuộc sống thật của mình, là trí nhớ thuộc về mình?”
“Ai có thể cam đoan những thứ cừu hận này, bí mật cùng áy náy này thuộc về mình, mà không phải có người cố tình áp đặt lên mình? “
“Nếu như mình cũng chỉ là gã Trịnh Tuấn Triết, chẳng qua là bị người khác cưỡng ép rót trí nhớ vào trong đầu thì sao?”
“Mặc dù nghĩ như vậy có chút máu lạnh, thực có lỗi với cha mẹ.”
“Thế nhưng, ai có thể chứng minh những suy đoán này không đúng?”
“Mình có đúng là một diễn viên không? Nói không chừng mình chỉ là một NPC thì sao?”
“Mình là tồn tại chân thực sao?”
“Nói không chừng mình chỉ được tạo ra bởi một đoạn mã?”
“Mấy người mình quen biết là tồn tại thực hay sao?”
“Nói không chừng bọn họ chỉ là ảo ảnh trong đầu mình?”
“Mình bị bắt cóc sao?”
“Nói không chừng vừa ra đời mình đã bị nhốt trên đỉnh chóp đá này, những thứ gọi là ký ức trước đó chỉ là giả tạo? “
“Chóp đá này là thật sao?”
“Nói không chừng mình vẫn còn ở trên mặt đất, cái gọi là không trung, phía dưới đều là ảnh chiếu 3D, khiến cho mình sợ té xuống, không có gan bước ra khỏi phạm vi chóp đá mà thôi......”
“Chuyện Daisy té xuống rồi biến thành tượng sáp có thật hay không?”
“Nói không chừng chuyện nàng nhảy xuống, chỉ là muốn cảnh cáo mấy người khác không nên làm thử, giống như tên NPC trong kịch bản không thể thông qua máy phát hiện nói dối, bị bể đầu là do kịch bản sắp xếp.”
“Thành phố điện ảnh có phải là thật không?”
“Nếu như mình dùng ứng dụng đồng hồ mà cũng có thể tiến vào bong bóng thời gian, tiến vào kịch bản 《 Ký Ức Tâm Ma 》 , như vậy, sự tồn tại của thành phố điện ảnh có ý nghĩa gì?”
“......”
“Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.”
“Giữ lấy một đoạn trí nhớ tiếp tục sống sót, cho dù trí nhớ này không thuộc về mình, cũng tốt hơn so với người thực vật, một thân xác không có trí nhớ.”
“Bằng không thì, sống tiếp có nghĩa lý gì?”
.......
Trực thăng màu đen đã tới.
Hẳn là đến giờ diễn xuất.
Lý Đằng bò lên trên trực thăng, giống như thường ngày, ăn hết bánh mì, bánh quy, nước suối trong rương.
Sau đó ngủ.
Hiện tại hắn ngủ rất ngon.
Trong lòng thanh thản, không còn gì vướng mắt.
Mặc kệ tâm ma kia có thuộc về hắn hay không, dù sao từ nay về sau cũng sống thanh thản.
Hắn có thể chính thức sống máu lạnh rồi.
......
Thành phố điện ảnh, toà nhà bong bóng thời gian.
Phòng giải thích kịch bản.
“Bởi vì hiện tại hắn chỉ có một diễn viên nam, tôi thì có bảy diễn viên nữ, không biết là nguyên nhân gì, thành phố điện ảnh tạm thời không cho đoàn phim hai chúng ta bổ sung thêm diễn viên, cho nên bây giờ chúng ta chỉ có thể phối hợp diễn xuất.” Hạ Chỉ Huy rất bất mãn giải thích cho mọi người.
Viên Cường đứng ở một bên, tựa hồ hắn không phải đạo diễn, chỉ là quần chúng.
Đương nhiên, hắn cũng không phải quần chúng, hắn cũng muốn phát biểu vài câu, nhưng Hạ Chỉ Huy nói như súng liên thanh, tựa hồ cũng không cho hắn cơ hội mở miệng.
“Kế tiếp kịch bản của các người, tên gọi là 《 Chiến thần truyền thuyết, binh vương xuất ngũ, cao thủ hộ hao, bảo tiêu cận vệ của nữ giám đốc 》 , tôi không biết nội dung, bởi vì tôi không đọc nổi. Lại là một kịch bản não tàn một nam nhiều nữ, rõ ràng chỉ có kịch bản 1 nữ nhiều nam mới hay, không biết những biên kịch này có đầu óc hay không, kịch bản não tàn như vậy cũng có thể viết ra được......Không thú vị, Viên Đạo, kịch bản này là cậu viết à ?” Hạ Chỉ Huy vừa mở kịch bản liền dừng lại.
“Phải phải, không sao.” Viên Cường chỉ cười.
“Tốt rồi, kế tiếp đã đến lúc phân phối diễn viên. “
“Viên Đạo dùng tên thật của mọi người vào trong kịch bản, xem ra không cần phân chia vai diễn, hắn đã bố trí đâu vào đấy.”
“Lý Đằng cậu chính là binh vương xuất ngũ......hay là cao thủ hộ hoa, chiến thần......Đây là một người sao? Tại sao cho nhiều danh hiệu như vậy làm gì?”
“Ha ha ha ha. “ Viên Cường tiếp tục cười trừ.
“Liễu Nhân, cô chính là vị nữ tổng giám đốc kia.”
“Tôi sao?” Liễu Nhân thè lưỡi, nàng mặc dù nhà nàng mở công ty lớn, nhưng chưa bao giờ đóng vai nữ tổng giám đốc...!
“Lý An Kỳ, cô đóng vai thư ký nữ tổng giám đốc. “
“Vương Mẫn, cô là trưởng phòng......”
Hạ Chỉ Huy tuyên bố vai diễn ở trang thứ hai một lượt.
“Viên Đạo có muốn nói gì không?” Hạ Chỉ Huy hỏi Viên Cường một tiếng.
“Tôi muốn nói Hạ Đạo đã nói những chuyện cần thiết, tôi chỉ bổ sung......” Viên Cường do dự.
“Vậy cậu đừng nói ? Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, mọi người nên đi phòng truyền tống......Cái kịch bản nát này còn dùng bong bóng thời gian để diễn, thật sự là lãng phí tài nguyên......A..., Viên đạo, không phải tôi nói cậu, tôi nói cái kịch bản này, không phải, không phải tôi nói cái kịch bản này, tôi nói......Được rồi, không nói nữa.”
Hạ Chỉ Huy mắng vài tiếng, trong tiếng cười ngượng của Viên Cường, mọi người bước đều tới khoang truyền tống.
Trước khi bước vào phòng, Viên Cường vẫn đuổi theo.
“Nói cho mọi người một tiếng, đừng để tên kịch bản này lừa gạt, tên kịch bản này chỉ là mánh khoé, vì hấp dẫn sự chú ý của người khác mà thôi.”
“Kỳ thật, đây là một bộ phim điện ảnh khủng bố tìm ra lời giải, giống với lần trước, đóng không tốt sẽ chết cả đám! Hy vọng các người có thể bình an trở về, tôi tin tưởng thực lực các người! Cố gắng lên!”