Trong nháy mắt chạm vào bàn tay của đứa bé trai, đầu óc Lý Đằng tựa hồ như bị ai đó đập mạnh, giống như là bị điện cao thế đánh trúng, kèm theo đó là từng trận tiếng dã thú gào thét, cảnh vật xung quanh hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, hơn nữa xoay tròn, hóa thành sương mù.
Tất cả giường gỗ, bàn gỗ, vách tường, trần nhà, đều biến thành từng đoàn khói đen.
Khi Lý Đằng tỉnh táo lại, hắn phát hiện bản thân đã không còn trong phòng ngủ.
Bốn phía tối đen, nhưng lại có thể thấy mơ hồ một chút gì đó.
Hắn thử đi về trước vài bước, bước chân vẫn còn loạng choạng, nhưng rốt cục cơ thể cũng không bị ngã.
“Em ở chỗ? Có thể nói cho tôi biết chuyện gì không?” Lý Đằng gọi với xung quanh.
Đứa bé trai không có trả lời.
Đột nhiên, trong làn khói đen xuất hiện một bàn chân to đá tới, vừa vặn đánh vào ngực Lý Đằng.
Lý Đằng bị đạp bay, thân thể lăn cù mèo mấy vòng, sau khi rơi xuống đầu giống như đập vào vách đá, máu tươi lập tức ướt đẫm cả gương mặt.
“Đậu moá!” Lý Đằng mắng to một tiếng liền bò dậy, lau máu trên mặt, nhìn dáo dác một vòng.
Thế mà không phát hiện cái gì, khắp nơi đều là từng đoàn khói đen.
Lý Đằng lại thử đi về trước vài bước.
Bàn chân khổng lồ kia lại đá tới.
Dĩ nhiên là Lý Đằng đã có phòng bị, nhưng bởi vì đầu óc hắn có chút mơ màng, mà bàn chân kia lại sút cực nhanh, hắn chỉ kịp đưa tay ra che trước ngực, cả người đã bị đạp bay, thân thể xoay tròn lăn ngực ra sau, vừa mới rớt xuống thì đầu đã cắm vào tảng đá, máu tươi nhuộm đỏ gương mặt.
“Mẹ kiếp mày!” Lý Đằng tưc giận như điên, ý thức của hắn lại tỉnh táo một ít.
Lý Đằng bị đạp liên tục.
Lần lượt đứng dậy từ mặt đất.
Ý thức của hắn cũng càng ngày càng rõ ràng.
Rốt cục đã có lần, hắn rống to một tiếng, ngay lúc bàn chân kia đá tới, đột nhiên giơ nắm đấm ngăn cản.
Chỉ nghe thấy tiếng vang giống như thuỷ tinh vỡ vụn, cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên rõ ràng.
Đầu óc hắn cũng khôi phục tỉnh táo.
Thế nhưng, hắn lại chẳng thể nào điều khiển cơ thể của mình.
Đây là một con phố, người qua đường không nhiều lắm, hai bên phố đang buôn bán thứ gì đó.
Cảnh vật bốn phía đều rất lớn......
Lý Đằng nhanh chóng hiểu ra, đây là ký ức của đứa bé trai núp trong tủ quần áo?
Có lẽ, ký ức 2 tuổi của mình, chỉ là trước đó không thể nhớ ra.
Cho nên, thế giới trong trí nhớ này, hắn hoàn toàn không cách nào khống chế cơ thể của mình, chỉ có thể quan sát.
Đứa bé trai rất hưng phấn mà chạy bốn phía.
Bên tai tựa hồ có tiếng phụ nữ, bảo nó đừng chạy nhanh như vậy.
Một lát sau, đứa bé trai đứng yên, rất ngạc nhiên mà nhìn về trước mặt.
Phía trước tựa hồ là người của một gia đình.
Có một phụ nữ trung niên đang tại răn dạy một nam sinh mười mấy tuổi.
Nam sinh kia rất tức giận, còn lớn tiếng cãi tay đôi với phụ nữ kia.
Những người khác ở bên cạnh mỉm cười chỉ trỏ, thỉnh thoảng mở miệng khuyên vài câu.
Nam sinh đột nhiên rống to hét người phụ nữ kia, sau đó quay người xông về bên này.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy bên này có đứa bé trai.
Lý Đằng dự cảm chuyện chẳng lành, nhưng bởi vì tất cả chuyện này đều đã xảy ra trong trí nhớ, hắn không thể làm gì để thay đổi.
Đột nhiên, không chút dấu hiệu, hắn giơ chân ra, nổi điên sút vào người đứa bé trai.
Tầm mắt chợt quay cuồng, Lý Đằng chỉ cảm thấy trán mình bị đá nện, đau nhức từng đợt, máu tươi lập tức chảy ướt cả gương mặt.
Phía sau là tiếng hét của người đàn bà.
Rốt cuộc Lý Đằng đã hiểu vì sao khi hắn chạm vào tay đứa bé trai kia, lại rơi vào một mảnh khói đen, vẫn luôn bị bàn chân khổng lồ kia đá trúng.
Mặc dù hai tuổi vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng có thể tưởng tượng, chỉ sợ bàn chân to tướng này đã tạo ra tổn thương tâm lý cho hắn lúc 2 tuổi, thậm chí là ác mộng không thể xoá nhoà.
Nam sinh cảm giác mình đã gây họa, lập tức trốn vào sau lưng người lớn.
Lý Đằng bị người ôm lấy.
Một người đàn ông vọt tới, ý đồ bắt giữ nam sinh kia, nhưng bị mấy người lớn đứng trước ngăn cản, tâm tình người đàn ông kích động bắt đầu cãi nhau với đám người.
Đám người kia không thừa nhận nam sinh đánh người, ý đồ quay người bỏ đi.
Người đàn ông kéo một người trong đám đông lại, đám người kia lập tức xem đây là gây chuyện, nói người đàn ông gây hấn, sau đó bọn hắn cùng đánh gã đàn ông kia.
Người phụ nữ ôm đứa bé trái lớn tiếng thét kêu dừng tay.
Thế nhưng đoàn người kia không có ý định dừng lại, bọn họ đấm đá gã đàn ông kia, vang lên tiếng rầm rầm, thẳng đến khi người đàn ông kia máu me đầy mặt nằm ngã xuống đất.
Người đàn ông bị ngã xuống thuận tay cầm lấy dao gọt trái cây của sạp hàng bên cạnh, đứng dậy xông vào đám người kia......
Có người chạy thục mạng.
Có người đá rơi dao trong tay gã đàn ông.
Có người không biết tìm thấy gậy gỗ từ chỗ nào, điên cuồng đánh gã đàn ông, khiến cho hắn ngã sấp mặt.
Mấy người chạy thục mạng rốt cuộc chạy trở về, ra tay đánh tới tấp người đàn ông kia.
Người đàn bà càng thét to hơn, vô cùng thê lương.
Tiếng thét chói tai của người đàn bà rốt cuộc hoá thành tiếng sấm nổ.
Trong nháy mắt Lý Đằng thức tỉnh, thở dốc từng hơi ngồi dậy trên đỉnh chóp đá.
Hắn bị cưỡng ép rời khỏi thế giới kịch bản 《 Ký Ức Tâm Ma 》 .
Bầu trời trên chóp đá tối đen, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống giữa không trung, đập vào trên người Lý Đằng.
Từng đạo sấm sét to lớn đánh xuống ầm ầm
Từng tiếng sấm rền đinh tai nhứt óc vang ở bên tai.
Lý Đằng vẫn còn chưa hoàn hồn.
Đây là trí nhớ lúc mình 2 tuổi sao?
Đây là nguyên nhân người đàn ông kia trở thành tội phạm giết người sao?
Hắn dùng hai tay che kín mặt của mình.
Cả người không ngừng run rẩy.
Mưa to mưa như thác đổ xuống.
Hai tay che mặt, không biết là nước từ trên mặt nhỏ xuống là mưa hay nước mắt.
“A...! A... A...! A... A...! A...! “
Lý Đằng đột nhiên đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, bắt đầu gào thét với bầu trời.
Sau đó, hắn lại ngã quỵ trên đất, hai tay ôm đầu liều mạng bứt tóc của mình.
Hắn không thể nào áp chế thống khổ trong lòng.
Cũng không thể nào áp chế cơn tức giận trong người.
Hắn giơ cổ tay lên, điên cuồng nhấn vào ứng dụng 《 Ký Ức Tâm Ma 》 , nhưng đã không thể nào tiến vào đó nữa.
Trên màn hình thông báo thời gian làm lạnh (cowndown) 24 tiếng.
......
24 tiếng đồng hồ.
Lý Đằng quỳ trên chóp đá suốt 1 ngày 1 đêm.
Hắn không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc.
Ánh mắt của hắn hờ hững.
Phía sau sự hờ hững kia, là sát ý đậm đặc không thể xoá đi.
Thời gian làm lạnh của ứng dụng 《 Ký Ức Tâm Ma 》 đã hết.
Nhưng mà Lý Đằng không có đụng vào nó.
Cho dù hắn có nhận sai với cha trong thế giới kịch bản này, sám hối, cũng không cách nào bù đắp cho những gì hắn đã gây ra, cũng tiếc nuối không về nhà nhìn mặt cha lần cuối, gọi ông ấy một tiếng ba ba.
Cho dù hắn thành công báo thù trong thế giới này thì sao, giết chết đám người kia thì thế nào?
Đây chỉ là một thế giới kịch bản hư ảo mà thôi, giờ này khắc này, những người kia vẫn đang sống tiêu diêu tự tại trong thế giới hiện thực.