Thời gian ăn cơm trưa, Lý Đằng trao đổi cùng Phùng Nhất một phen, thật đúng là Phùng Nhất vạch ra cho Lý Đằng một con đường.
Nhà Phùng Nhất chuyên bỏ sỉ trái cây, về sau kiếm tiền, còn thành lập ra chuỗi cửa hàng kinh doanh trái cây nhượng quyền, trước mắt trong thành phố đã có 7, 8 nhà nhập chuỗi cửa hàng, buôn bán cũng không tệ.
Thế nhưng muốn gia nhập chuỗi cửa hàng nhượng quyền này thì phải đáp ứng yêu cầu khá cao, cửa hàng mặt tiền phải lớn hơn 80 mét vuông, Phùng gia phụ trách lắp đặt thiết bị và trang trí cửa hàng, huấn luyện nhân viên, đồng thời còn cung cấp nguồn hàng cho mấy cửa tiệm này.
Phùng gia có nguồn cung trái cây ổn định, giá cả tiện nghi, gia nhập chuỗi cửa hàng nhượng quyền sẽ có lợi ích nhất định.
Một cửa tiệm muốn mở cửa hàng thì phải đầu tư 20 vạn tệ, phí nhượng quyền là 5 vạn tệ.
Đương nhiên, chỉ là báo giá ra ngoài, nếu như Lý Đằng muốn làm, Phùng Nhất sẽ cho hắn điều kiện ưu đãi nhất định.
Lý Đằng chẳng thèm để ý chút tiền vặt này, hôm nay hắn cướp nhà họ Quách, ngẫu nhiên nhặt được một tờ quảng cáo, là một quảng cáo chuỗi bệnh viện dành cho thú cưng.
Ông chủ dùng hình tượng của mình để quảng cáo.
Trong nước đã mở hơn 100 chi nhánh bệnh viện thú cưng.
Thật đúng lúc......Ông chủ này lại là Lưu Hoảng.
Khó trách lúc trước hắn nói mình là bác sĩ thú y.
Thu nhập một năm của tên này bao nhiêu...? Có lẽ hơn trăm triệu?
Tùy tiện bứt một cọng lông, cũng tới mấy ngàn vạn đi?
Cho nên, tiệm trái cây không kiếm được bao nhiêu, đều là dùng để ngụy trang mà thôi.
“Vừa rồi lúc tan học, tôi đã hỏi qua người thân, hắn có tổng cộng 30 vạn, dùng danh nghĩa của tôi tham gia chuỗi cửa hàng nhượng quyền trái cây nhà cậu, nhưng hắn là một người thường, tôi cũng là người bình thường, cậu xem trong nhà có thể tìm giúp tôi cửa hàng mặt tiền..., giấy phép buôn bán các loại..., mấy thứ bôi trơn gì đó đều tính đủ, đến lúc đó trực tiếp nhảy vào buôn bán là được rồi. “ Lý Đằng nói ra điều kiện với Phùng Nhất.
“Chuyện này không thành vấn đề...! Dường như trong công ty cha tôi có bộ phận chuyên môn làm việc này. Thế nhưng......buôn bán gì cũng có mạo hiểm......” Phùng Nhất nhắc nhở Lý Đằng vài câu.
“Tôi tin tưởng chữ tín nhà họ Phùng, cũng tin tưởng tình bạn sâu sắc giữa tôi và cậu, chắc chắn sẽ không gạt tôi. Người họ hàng tôi còn nói, tiền cũng không phải vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể móc ra, hắn muốn nhìn thấy cửa hàng càng sớm càng tốt.” Lý Đằng lộ vẻ chân thành mà nhìn Phùng Nhất.
Phùng Nhất có chút ít cảm động, Lý Đằng đúng là xem hắn như bạn thân...! Hắn vội vàng thề thốt trước Lý Đằng, nhất định sẽ tự mình nhờ vả cha hắn làm tốt chuyện này, hơn nữa cố gắng giúp Lý Đằng tiết kiệm chi phí.
......
Buổi tối trên đường trở về nhà, Lý Đằng ghé qua cửa hàng bán thức ăn, mua rất nhiều đồ ăn, lại vác thêm thùng bia.
Cha mẹ đang ở nhà, đang chuẩn bị dọn cơm tối.
Từ lúc cha hắn trở về, tinh thần của mẹ hắn tốt hơn rất nhiều, bình thường có thể nấu cơm.
Nhưng Lý Đằng cũng không có ăn cơm chung, mỗi lần mẹ hắn nấu cơm xong, đều chừa riêng cho hắn một phần, đều là hắn tự bới một tô cơm chạy lên phòng ngủ tự ăn.
Tình huống hôm nay đột nhiên khác thường.
“Lấy tiền ở đâu? Mua nhiều món ăn như vậy?” Mẹ hắn nhìn thấy Lý Đằng xách đồ ăn trở về, trên mặt liền lộ vẻ tức giận.
“Là đi làm thêm, buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Lý Đằng thản nhiên trả lời mẹ.
Vốn muốn mắng Lý Đằng vài câu, nghe Lý Đằng nói muốn cùng ăn cơm, mẹ hắn có chút bất ngờ, cũng không trách mắng nữa.
Cha hắn ngồi gần bàn đang định nói gì, nhưng không dám mở miệng, từ lúc ông ta trở về nhà, Lý Đằng chưa từng chủ động trò chuyện lấy một câu, càng không ăn cơm chung, ông ta lo lắng mình nói sai cái gì khiến cho Lý Đằng đổi ý.
Mẹ Lý Đằng hâm nóng thức ăn, sau đó dọn lên bàn, rốt cuộc 3 người một nhà đã ngồi ăn chung.
“Uống một ly.” Lý Đằng cầm lấy cốc cho cha hắn, bên trong rót đầy bia.
Hiện tại, hắn đã không còn như năm đó, mặc dù hắn không có quá nhiều tình cảm dành cho 2 người, nhưng ít ra đã không còn oán hận. Bữa cơm này, coi như bạn bè ngồi chung ăn cơm.
Cha hắn có chút kích động, tay cầm cốc cũng run rẩy.
Uống được vài cốc bia, ba người đều không nói chuyện, bầu không khí trên bàn có chút nặng nề.
“Tôi nghe hai người tối qua thủ thỉ gì đó, giống như bà ấy muốn nói gì cho tôi, nhưng bị ông ngăn cản, rốt cuộc là chuyện gì?” Lý Đằng thản nhiên nói.
“Nói chuyện tối hôm qua? Không có......Không nói gì? “ Cha hắn lập tức phủ nhận.
“Tôi chủ động cho ông cơ hội, cũng hy vọng ông có thể quý trọng cơ hội này.” Giọng nói Lý Đằng có chút nghiêm nghị.
“Thật không có gì, em muốn nói cho con chuyện gì sao” Cha Lý Đằng nhìn về phía mẹ Lý Đằng nói.
“Không có.” Mẹ hắn ra sức lắc đầu.
Lý Đằng lại im lặng, sau khi ăn vài món quay người trở về phòng ngủ.
“Chậm nhất là tối mai, chờ sau khi các người bàn bạc, bất cứ lúc nào có thể tìm tôi. Nếu không, thì đừng bao giờ nói nữa.” Trước khi đi Lý Đằng nói ra mấy câu, quay người khép cửa phòng lại.
......
Một mực đợi đến lúc 10 giờ tối, Lý Đằng cũng chẳng thấy hai người kia thủ thỉ.
Có vẻ như hai người kia cố tình ém nhẹm chuyện gì đó.
Lý Đằng lại thở dài, nằm xuống giường.
Ngủ đi, chờ khi nào hết thời gian, lại áp dụng thủ đoạn khác.
Tự mình thả lỏng.
Đầu óc từ từ trở nên hoảng hốt.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Đằng đột nhiên thở dốc ngồi bật dậy.
Hoảng hốt, trời đất quay cuồng, rất giống với cảnh tượng tối qua.
Nhưng không có nghe được tiếng trò chuyện từ phòng kế bên.
“Đùng! Đùng! Đùng! “
Tủ quần áo đầu giường đột nhiên phát ra tiếng động.
Lý Đằng nhíu mày......Hắn cảm giác, nhất định là trong tủ quần áo này ẩn chứa bí mật.
Đứa bé kia cũng có bí mật gì đó, có lẽ là muốn nói cho hắn chuyện gì rất quan trọng.
Chẳng qua là đứa bé kia quá nhỏ, không thể nào mở miệng trò chuyện với hắn, chỉ có thể dùng thủ đoạn bất thường nói cho hắn.
Đứa bé 2 tuổi kia, hẳn là mình lúc nhỏ?
Bằng không thì tại sao lại giống mình, trên trán có vết thương, máu chảy đầy mặt.
Đứa bé trai muốn nói cho mình biết nguyên nhân tạo ra vết thương sao? Miệng vết thương này, có thể liên quan tới chuyện nào đó rất quan trọng?
Nếu như thằng bé trai là mình lúc nhỏ, đứa bé nhỏ tuổi như vậy nhất định không thể nhớ rõ mọi chuyện, hẳn là trí nhớ rất quan trọng.
Có lẽ nếu mình muốn biết sự thật, thì phải bắt đầu từ đứa bé trai này.
Lý Đằng lảo đảo bước tới tủ quần áo.
“Bình tĩnh! Chỉ là một đứa nhóc mà thôi, đừng để nó đánh thức.”
Lý Đằng tự nhắc nhở chính mình, sau đó đột nhiên đẩy cửa mạnh ra.
Vẫn là đứa bé trai kia, trên mặt đầy sợ hãi mà ngồi xổm ngồi ở trong góc.
“Đừng sợ, em có chuyện gì muốn nói cho anh biết phải không?” Lý Đằng ngồi xổm xuống nói.
Đột nhiên trên trán đứa bé kia chảy xuống máu loãng, bao trùm cả khuôn mặt nó, khiến cho nó trở nên vô cùng dữ tợn khủng bố, sau đó rít gào kêu một tiếng đưa tay ra chộp Lý Đằng......
Lý Đằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lần này hắn không có bị doạ tỉnh giấc, mà là chủ động thò tay nắm lấy tay đứa bé kia.