“Mẹ nó! “ Lý Đằng vỗ trán nói.
“Như thế nào? Muốn chết? Có tin tôi lập tức xẻo ông tại đây hay không, khẳng định chẳng có ai tìm được hài cốt của ông?” Tài xế càng khẳng định trong vali kia có đồ đáng giá.
“Cậu có biết tôi là ai không?” Lý Đằng cười híp mắt nhìn gã tài xế, hắn là kẻ cướp, không ngờ lại gặp tên thổ phỉ này?
“Tôi quản mẹ ông là ai? Không biến thì xuống suối vàng mà gặp diêm vương!” Tài xế tiếp tục hăm doạ, hắn chạy xích lô điện không có giấy phép, vừa rồi chỗ đường kia không có camera giám sát, ai biết hắn chở lão già này tới đâu chứ? Nếu lão già này không biết điều, vậy cũng chỉ có thể giết người cướp của.
“Cậu biết trong vali này chứa gì không?” Lý Đằng vỗ vỗ rương hành lý.
“Ông chỉ cần để vali này lại là được, nói nhảm nhiều vậy làm gì?” Tài xế có chút mất kiên nhẫn, gần đây hắn cờ bạc trong thôn bị thua sấp mặt, mất hết mấy vạn, đang suy nghĩ cách kiếm trở về, hôm nay dường như là cơ hội tới.
“Cho cậu một cơ hội cuối cùng, cầm lấy một vạn tệ sống sót rời đi, quên đi những chuyện hôm nay, chờ sau khi tôi mở vali ra, cậu có muốn hối hận cũng không kịp.” Lý Đằng có ý tốt nhắc nhở tài xế vài câu.
“Ông hù dọa ai đó...? Trái lại ông cứ mở vali ra cho tôi nhìn thử xem...! “ Lòng hiếu kỳ của tài xế bị Lý Đằng khơi gợi.
“Cho cậu xem cũng được, nhìn một cái đỡ giền cũng tốt.” Lý Đằng kéo rương hành lý ra.
Bên trong xếp một đống tiền từng cọc toàn tờ mấy trăm tệ.
Trong nháy mắt tài xế trợn trắng......Đây là bao nhiêu tiền...? Ít nhất mấy trăm vạn?
Nhiều tiền như vậy, cho dù làm liều cũng đáng...!
Tài xế móc ra con dao găm từ hông, không nói tiếng nào cắm ngay ngực Lý Đằng.
Thế nhưng, hắn đâm vào không khí.
Sau một khắc, cổ của hắn đã bị đôi tay kẹp chặt, vặn mạnh một cái, tiếp đến hắn chẳng còn biết gì nữa.
“Thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cậu cứ xông vào.”
Lý Đằng thở dài một tiếng, vứt xác tài xế vào thùng xe, sau đó ngồi ghế lái xích lô điện, chạy tới một thôn nhỏ gần thôn Đại Kháng.
Thôn xóm nhỏ này là chỗ ông ngoại bà ngoại Lý Đằng khi còn sống, rất vắng vẻ, người trẻ tuổi bỏ đi sạch, chỉ còn lại vài người già sống ở đây, bởi vì sinh hoạt thiếu thốn nước sạch, mấy năm trước sau khi ông bà ngoại mất, ở bên trong thôn xóm nhỏ cũng chẳng còn ai sống.
Chỉ còn lại một vài căn nhà đổ nát.
......
Lý Đằng chôn phần lớn tiền ở dưới nền bếp lò nhà cũ, sau đó đổi quần áo với người tài xế chạy xe xích lô điện, lúc này mới rời khỏi xóm nhỏ, lái xe xích lô điện chạy tới một ngọn núi nhỏ cách đó 10 cây số.
Lý Đằng từng chơi ở ngọn núi nhỏ này vài lần, bên cạnh đường núi có một rãnh mương, rất sâu, bên trong toàn là đầm lầy.
Sau khi đẩy xe xích lô và xác tài xế vào đầm lầy, Lý Đằng xách theo túi ni lông chứa hơn 10 vạn tệ rời khỏi núi, lại đi vài cây số tới một thị trấn.
Tìm một cửa hiệu bán quần áo cũ mua một bộ, kế tiếp Lý Đằng tìm một chỗ vắng vẻ thay quần áo, nhờ xe đi thị trấn khác, cũng là mua quần áo rồi lại thay, lại nhờ xe đi tới thị trấn khác.
Sau nhiều lần như vậy, Lý Đằng đã biến thành bộ dáng 25 tuổi trở về khu vực ngoại thành.
Tìm tới nhà vệ sinh lúc đầu, Lý Đằng thay quần áo lần cuối, đổi về bộ dáng lúc 16 tuổi, lúc này mới đón xe trở về nhà.
Cẩn thận như vậy tựa hồ có chút vẽ chuyện, chủ yếu là Lý Đằng không muốn gây phiền phức cho cha mẹ.
Tiền này không thể trực tiếp cho bọn họ, nhanh chóng thành lập một công ty rửa tiền, bằng không thì cho bọn họ cũng là hại họ, hơn nữa bọn họ cũng không dám nhận.
Sau khi giấu kỹ 10 vạn tệ vào phòng ngủ, Lý Đằng mới bước ra cửa.
Hiện tại thời gian gần tới giữa trưa.
Suy nghĩ kỹ cả buổi, hắn vẫn quyết định trở về trường học.
Mặc dù tính cách hắn quái gở, nhưng tốt xấu gì cũng có vài người bạn trong trường.
Người ngồi chung bàn với hắn là Phùng Nhất, trong nhà kinh doanh.
Bởi vì ngồi cùng bàn, tự nhiên là quan hệ không kém.
Trước kia Lý Đằng không biết vì về buôn bán, hắn luôn hỏi Phùng Nhất, muốn nhanh chóng thành lập công ty, chờ công ty xây xong, có thể dùng danh nghĩa công ty đưa tiền cho người nhà.
Trốn học cho tới trưa, Lý Đằng biết rõ giáo viên chủ nhiệm sẽ mắng mình.
Giáo viên chủ nhiệm cấp 3 đối xử không tệ với hắn, không cần phải chọc giận.
Trên đường quay trở về trường học, Lý Đằng mua cái điện thoại, và đăng ký sim điện thoại.
Sau đó hắn mua thêm 2 trái dưa hấu ở dọc đường.
Vừa mới vào trường, đi thẳng tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm, để dưa hấu cạnh bàn liền xoay người rời đi.
“Này! Lý Đằng! Đứng lại! Buổi sáng em chạy đi đâu?” Giáo viên chủ nhiệm lập tức gọi Lý Đằng.
“Giúp một ông chủ khiêng vác hàng, kiếm được hơn 100 tệ. Trời nóng, cô giáo khổ cực, mời các cô ăn dưa!” Lý Đằng chỉ chỉ dưa hấu trên mặt đất, nói với giáo viên trong phòng một tiếng.
“Em......Đến đây! cô trả tiền này!” Giáo viên chủ nhiệm thở dài, rút 20 tệ trong túi đưa cho Lý Đằng.
“Không cần, em kiếm được nhiều tiền !” Lý Đằng quay người chạy mất.
Hắn không có nói láo, giúp đỡ Quách mẫu khiêng tiền trong két sắt ra, đúng vậy kiếm nhiều tiền, 500 vạn đó...!
“Đứa nhỏ này...! “ Giáo viên chủ nhiệm lại thở dài, cũng không tra hỏi chuyện trốn học.
Lý Đằng có gia cảnh nghèo, ngày bình thường khẳng định không thể nào biếu tặng đồ cho giáo viên, nhưng lại phụ việc vặt trong trường học, lúc giúp đỡ các giáo viên làm chuyện riêng, hắn luôn rất nhiệt tình, cho nên ấn tượng của giáo viên chủ nhiệm đối với hắn không tệ.
“Đứa trẻ nhà nghèo đúng là hiểu chuyện.” Một giáo viên khác cũng than thở.
......
Lúc trở vào trong lớp, tiết thứ 4 buổi sáng còn chưa kết thúc.
Thừa dịp giáo viên đang viết chữ trên bảng, Lý Đằng lén lút nhảy vào cửa sổ.
“Buổi sáng đi đâu vậy? Cô giáo chủ nhiệm còn hỏi tôi đấy! Tôi cũng không biết liên hệ với cậu ra sao.” Phùng Nhất ngồi cùng bàn nhỏ giọng nói với Lý Đằng.
“Bàn chuyện làm ăn với họ hàng.” Lý Đằng nhỏ giọng trả lời Phùng Nhất.
“Mua điện thoại mới ?” Phùng vừa nhìn thấy điện thoại trong tay Lý Đằng, lại là một điện thoại giá trị hơn vạn tệ vừa mới ra mắt.
“Ừ, họ hàng tặng cho. Đúng rồi, cậu không thấy đồng hồ thế hệ mới của tôi sao?” Lý Đằng có chút kỳ quái tại sao Phùng Nhất không thấy hắn đeo điện thoại.
“Đồng hồ? Ở đâu?” Phùng vừa sờ sờ cổ tay Lý Đằng, rõ ràng ngón tay hắn lướt qua đồng hồ, giống như đồng hồ không tồn tại.
“Cậu không thấy à? Ồ, quên dùng bút vẽ lên rồi. “ Lý Đằng thuận miệng biện lý do.
Thoạt nhìn NPC trong thế giới kịch bản, không thể nhìn thấy đồng hồ của mình.
“Họ hàng nhà cậu nói chuyện buôn bán hợp tác...? “ Nhà Phùng Nhất là chuyên kinh doanh, cho nên rất cảm thấy hứng thú.
“Đợi tan học, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trò chuyện.”
“Được thôi.”