Chiến Lật Cao Không

Chương 292: Vali

Chương Trước Chương Tiếp

“Vay tiền? “ Sắc mặt Quách mẫu âm trầm, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.

“Nói đúng ra, là ăn cướp.” Lý Đằng sửa lại cách gọi của Quách mẫu.

“Ăn cướp? Mẹ nó ông dám tới đây giả bộ bị đánh à? “ Quách mẫu rất cảnh giác nhìn quanh bốn phía phòng ngủ, theo bà ta đoán, nếu như trong nhà có người đột nhập, thì lão già này tới đây giả bộ bị đánh, sau đó lại có một đám người trẻ tuổi tìm bà ta đòi tiền.

“Đừng nhìn, chỉ có một mình tôi.” Lý Đằng nhắc nhở Quách mẫu.

“Phì! Có quỷ mới tin lão!” Quách mẫu đẩy tên mặt trắng bên cạnh.

Tên mặt trắng sợ hãi nhìn dáo dác một vòng, thật đúng là không có nhìn thấy kẻ nào khác.

“Cũng chỉ một mình lão ta! Làm sao bây giờ? Tôi đánh đuổi lão ra ngoài nhé?” Tên mặt trắng nổi máu anh hùng, vén tay áo lên chuẩn bị biểu diễn trước mặt Quách mẫu. Nếu như là người trẻ tuổi ham cờ bạc tới đây, khẳng định hắn không dám nhúc nhích, nhưng một ông lão gần đất xa trời thì chẳng cần phải sợ.

“Đầu óc cậu bị gì vậy? Rõ ràng lão ta muốn bị đánh lừa tiền, cậu còn đi đánh lão ta? Chết ở trong nhà tôi thì ai đền? Hơn nữa rất xui!” Quách mẫu không có đồng ý cách làm của tên mặt trắng.

“Vậy làm sao? Báo cảnh sát?”

“Đi sang một bên! Này, lão bất tử, lão muốn bao nhiêu tiền?” Quách mẫu ra lệnh cho tên mặt trắng dừng lại, sau đó nhìn về phía Lý Đằng.

Bà ta quyết định dàn xếp ổn thỏa, mở sòng bạc làm hại rất nhiều người nhà tan cửa nát, loại chuyện này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, lão già này tìm ra nhà mình, không biết dùng cách gì vào được đây, nhất định là có người đứng sau sai khiến, nếu như có thể giải quyết êm xui là tốt nhất.

“Mau mở két sắt trong nhà ra, đưa toàn bộ tiền bên trong cho tôi.” Lý Đằng đưa ra điều kiện của hắn.

Quách mẫu không khỏi biến sắc.

Lão già này đúng là có chuẩn bị mà đến...! ngay cả chuyện bà ta bỏ tiền trong két sắt mà cũng biết!

Đương nhiên Quách mẫu sẽ không nghĩ tới, đây là hậu quả do con trai mình gây ra, bởi vì trong một lần nhậu say mấy năm sau đó tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, khi đó bọn họ cũng bị mất mấy trăm vạn này.

“Dựa vào cơ thể của lão, cho dù tôi có cho lão, lão có thể vác được sao?” Quách mẫu thử thăm dò Lý Đằng, nàng cảm giác chuyện hôm nay không đơn giản, khẳng định còn có đồng bọn đột nhập vào nhà mình.

Một trăm vạn nặng 20 cân, hiện tại trong nhà bà ta chứa 500 vạn tiền mặt, sức nặng đạt đến 110 cân, lão già này đừng nói là 500 vạn, cho hắn 50 vạn cũng chưa chắc xách nổi.

“Bà chỉ phụ trách giao tiền ra, những thứ khác đừng hỏi nhiều.” Lý Đằng lộ vẻ không coi ai ra gì.

“Là lão không chịu nói đúng không? Cho lão mặt mũi mà không biết xấu hổ?” Sắc mặt Quách mẫu âm trầm, nhưng bà ta vẫn còn do dự có nên báo cảnh sát hay không. Người này biết rõ trong nhà mình có 500 vạn, sau khi cảnh sát tới đây, lỡ như lão nói ra chuyện nhà mình mở sòng bạc kèm 500 vạn tiền mặt, khẳng định bà ta phải tốn rất nhiều tiền mới có thể lo lót chuyện này.

“Cho lão mặt mũi còn không biết xấu hổ?” Tên mặt trắng xông lại, chuẩn bị cáo mượn oai hùm đe doạ Lý Đằng.

“Nói nhỏ chút! Lão ta chính là người giả bệnh, cậu đừng doạ lão chết vì đau tim......” Quách mẫu nói còn chưa dứt lời liền im bặt.

Vừa rồi tên mặt trắng xông qua, Lý Đằng đấm cho một phát, đánh cho tên mặt trắng nằm thẳng cẳng, cơ thể ngã xuống giường.

“Tôi chỉ cướp tiền, không muốn giết người, đừng ép tôi phải ra tay.” Lý Đằng đe dọa Quách mẫu vài câu.

Quách mẫu không còn do dự, lập tức cầm điện thoại trên bàn định gọi cảnh sát.

Nhưng Lý Đằng đã sớm đề phòng, xông lên trước một tát quất bay điện thoại, trực tiếp đánh cho bà ta ngu người, điện thoại trong tay cũng bay ra ngoài.

“Tôi nói, tôi chỉ cướp tiền, không muốn giết bà.” Lý Đằng nói lại cho Quách mẫu nghe.

“Tôi liều mạng với lão!” Quách mẫu đột nhiên đứng dậy, giơ nắm đấm xông tới Lý Đằng.

Lúc trước bà ta sợ Lý Đằng bị thương, hiện tại cũng không cần lo nhiều như vậy, quyết định dốc sức liều mạng cùng Lý Đằng.

Lý Đằng dùng vài chiêu đã quật ngã Quách mẫu ra đất, dùng dây thừng trói chặt hai tay bà ta ra sau.

“Cứu mạng...! “ Quách mẫu hét lên.

Lý Đằng nắm đầu bà ta, tay trái chặt nhẹ vào cổ họng, Quách mẫu lập tức im miệng.

“Tiền còn có thể kiếm được, mạng chỉ có một cái, bà cần phải biết.” Lý Đằng lại nhắc nhở Quách mẫu.

“Lão giết tôi đi!” Quách mẫu ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, bộ dạng đòi tiền không có, muốn giết thì giết.

“Tôi giết bà rất đơn giản, nhưng tôi là người lương thiện, tôi thích hành hạ người khác.” Lý Đằng cột Quách mẫu vào trên ghế, sau đó tìm vải bịt miệng bà ta, đi đến ngoài phòng bếp, tìm vài cây dao tới đây.

......

Hai giờ sau.

Một lão già râu tóc bạc phơ, xách theo hai rương hành lý rời khỏi tiểu khu.

Một chiếc xe taxi ngừng lại trước cửa tiểu khu.

Tài xế bước xuống giúp đỡ lão già vác hành lý đặt vào sau cốp.

“Không cần, để tôi làm.” Lão già từ chối ý tốt của tài xế.

Nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng của ông lão, tài xế nghĩ rằng có lẽ cái rương hành lý này không nặng, hắn trực tiếp trở về ghế lái.

Nhưng mà tài xế không có chú ý tới, lúc đặt hai rương hành lý vào cốp sau, rõ ràng xe lốp xe bị chìm xuống một đoạn.

Lý Đằng lại nhờ tài xế chạy tới một cái trấn nhỏ ở ngoại thành.

Đi ra ngoại thành sẽ không có camera giám sát.

Thị trấn nhỏ cách trung tâm thành phố khoảng 10 km.

Sau khi xuống xe, Lý Đằng đặt hai rương hành lý ở ven đường.

Rất nhanh có một chiếc xích lô chạy bằng điện đừng trước mặt hắn.

“Đi chỗ nào? Tôi chở ông đi.” Tài xế chủ động lôi kéo khách.

“Đi tới thôn Đại Kháng.” Lý Đằng cho tài xế địa chỉ.

“Yes Sir!” Tài xế xích lô điện thấy Lý Đằng không thèm trả giá, lập tức vui vẻ, loại khách này rất dễ làm thịt, đến lúc đó nói bao nhiêu chả được.

Rất nhanh tài xế đã chạy ra khỏi thị trấn nhỏ, nhưng hắn không có chạy về hướng thôn Đại Kháng, mà lái vào một con đường núi vắng vẻ không người.

Lý Đằng hơi nhíu mày, nhưng hắn cũng không bảo dừng xe, mặc cho tài xế lái xe vào đường núi.

“Hành lý của lão quá nặng...! Đè xe của tôi sắp bẹp dí, chuyến này không có 200 tệ thì khó mà chạy tiếp...! “ Tài xế xích lô tìm một chỗ không người ngừng lại, bắt đầu ra giá.

“Xe xích lô điện của cậu trị giá 5000 tệ đi? Tôi cho cậu một vạn, cậu bán xích lô điện này cho tôi. “ Lý Đằng móc ra một xấp tiền làm động tác thương lượng với tài xế.

Tài xế có chút bất ngờ, sau khi ngây người một lát, vội vàng cầm lấy 1 vạn tệ, sau đó rút vài tờ kiểm tra, phát hiện đều là tiền thật.

“Tốt rồi, xe xích lô điện này thuộc về tôi, cậu có thể rời đi.” Lý Đằng đẩy tài xế, bảo hắn xuống xe.

“Trong vali của lão đựng gì thế?” Tài xế cảm thấy lão già này ra tay quá hào phóng, có lẽ sẽ ép được thêm chút tiền.

“Chẳng liên quan gì tới anh “ Lý Đằng xua đuổi tài xế.

“Mau để vali lại, người có thể đi.” Tài xế lộ mặt hung ác.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)