Vẻn vẹn......Chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Lý Đằng vô thức sờ lên trán của mình, trên da đầu có một vết sẹo bị tóc che kín.
Nguyên nhân gây ra vết sẹo kia, hắn đã không còn nhớ rõ.
Hơn phân nửa là bị người mẹ bị tâm thần đánh cho vỡ đầu?
Nếu như nơi này chỉ là một thế giới kịch bản, Lý Đằng quyết định ngày mai sẽ nói chuyện cùng cha mẹ hắn một chút.
Phải hỏi bọn họ đang che giấu hắn chuyện gì.
Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng hắn.
Hơn 50 năm trước, hắn từ chối toàn bộ lời giải thích, càng chưa từng nghĩ tới sẽ chủ động nói chuyện với bọn họ.
Hiện tại, những thứ tâm tình nổi loạn kia đã sớm tan thành mây khói theo dòng chảy thời gian.
Vậy là tốt rồi, nên nói chuyện với bọn họ.
Không sao, xem như là chuyện cần phải làm để vượt qua kịch bản.
Lý Đằng đẩy cửa phòng ngủ ra, bước vào phòng khách, xác nhận nhà về sinh không có ai nên tiến vào, nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó trở về phòng ngủ của mình.
Trời còn chưa sáng.
Tiếp tục ngủ đi, có chuyện gì hẳn để ngày mai tính.
......
Không biết có phải nguyên nhân do nằm thấy ác mộng hay không, buổi sáng Lý Đằng dậy trễ.
Lúc rời phòng, cha mẹ của hắn đã không còn trong nhà.
Trên bàn có đặt một ít tiền, tổng cộng hơn 10 tệ là tiền ăn của Lý Đằng.
Lý Đằng nhớ rõ lúc hắn ở thế giới hiện thực, đã rất lâu rồi không được nhìn thấy tiền mặt.
Đó là thời đại dùng Wechat thanh toán toàn bộ chi phí.
Rất hiển nhiên, thế giới này trong trí nhớ của hắn, Wechat còn chưa có chức năng trả tiền.
Nhìn thấy những đồng tiền lẻ kia, Lý Đằng đột nhiên nảy ra chút ý tưởng.
Mặc kệ hai người kia đối với hắn thế nào, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của hắn.
Công ơn nuôi dưỡng không nói đến, ít nhất là có ơn dưỡng dục.
Không biết cái thế giới kịch bản này, có được tính là một cái thế giới song song hay không, dù sao sẽ có lúc hắn rời khỏi đây.
Vậy thì để lại cho bọn họ đủ tiền bạc dưỡng già đi, có lẽ có thể giúp hai người sống thêm vài năm, chất lượng cuộc sống cũng tăng lên một ít.
Làm gì kiếm tiền bây giờ?
Mở công ty hay gì đó, Lý Đằng không hề hứng thú, hơn nữa hắn cũng không muốn ở lại trong thế giới kịch bản này quá lâu, chỉ cần vượt qua là rời đi.
Cho nên, phương pháp nhanh nhất, chính là ăn cướp.
Cướp của ai?
Đương nhiên là cướp của Quách Chí Bằng...! Màn diễn xuất đầu tiên trong thành phố điện ảnh, là người chạy ô tô muốn đâm chết Lý Đằng.
Lúc trước Lý Đằng làm cấp dưới cho Quách Chí Bằng, có một lần Quách Chí Bằng uống rượu quá chén, đã từng khoe khoang với mọi người, nói trước kia mẹ hắn từng mở sòng bạc, lúc làm ăn phát đạt nhất mỗi ngày kiếm được hơn trăm vạn, lúc ấy tiền trong nhà có thể xếp thành núi. Sợ bị tra cho nên không dám gửi vào ngân hàng, chứa ngập mấy cái két sắt.
Về sau quốc gia bắt đầu quản lý tiền tệ chặt chẽ, chuyện làm ăn kia cũng đành bỏ đi.
Dựa theo khoảng thời gian hắn nhắc tới, hiện tại mẹ của hắn, cũng chính là Quách mẫu sau đó bị Lý Đằng nện đầu thành bánh thịt, hiện tại đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, có lẽ kiếm được không ít tiền.
Lý Đằng muốn nhanh chóng phất lên, tìm bà ta thì quá đúng rồi.
Hơn nữa Quách Chí Bằng còn từng dẫn mấy người Lý Đằng tới nhà hắn, khoe khoang đồ đạc trong nhà hắn xa xỉ thế nào, Lý Đằng vừa khéo biết rõ nhà của tên này ở đâu.
Lý Đằng nhìn đồng hồ.
Hiện tại phía trên có 3 bộ skin.
Một bộ là hiện tại hắn đang sử dụng, bộ dáng lúc mười mấy tuổi, một bộ là 25 tuổi.
Còn có một bộ là 78 tuổi.
Hoán đổi vân tay thành Trịnh Tuấn Triết, lại dùng skin 78 tuổi giết cả nhà họ Quách, cho dù Sherlock Holmes tái thế, cũng không tài nào tra ra hắn làm.
Sau khi nghĩ xong kế hoạch, Lý Đằng liền bước ra cửa.
Nơi này là một khu phố cũ, khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, chính phủ nói là đập bỏ xây mới, nhưng kéo qua từng năm, thẳng đến khi Lý Đằng tiến vào thành phố điện ảnh cũng không hề có dấu hiệu khởi công.
Gần đó có một cửa hàng chuyên bán quần áo cũ, giày cũ.
Nghe nói nguồn gốc của số đồ này là do lừa gạt quyên góp từ mấy tiểu khu giàu có, còn có một số là của kẻ trộm tới đây tiêu thụ.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản Lý Đằng sẽ không tin có người đi trộm mấy thứ này.
Trong túi Lý Đằng có hơn 10 tệ tiền lẻ, cộng với hơn 10 tệ lấy từ trong nhà, sau khi cò kè mặc cả một phen, bỏ ra 30 tệ mua từ tay ông chủ một bộ quần áo cũ tối màu.
Rõ ràng đây đều là hàng hiệu......Cũng không biết thiệt hay giả.
Sau đó ngồi xe buýt đi đến nội thành, Lý Đằng tìm một nhà vệ sinh công cộng trên đường, tìm một phòng trống thay quần áo, sau đó thừa dịp nhà vệ sinh không ai, đẩy tấm thạch cao trần nhà qua một bên, giấu toàn bộ quần áo giày dép vào trong.
Đợi trong nhà vệ sinh hơn nửa canh giờ, đợi đến lúc dòng người đông đúc, Lý Đằng mới biến hình thành ông cụ 78 tuổi......Không, Lý Đằng biến trở về bộ dáng vốn có của mình, lưng còng tới eo, hai tay run rẩy bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Nếu nói ông lão đi đường loạng choạng, râu tóc bạc phơ này chính là một tên cướp, có người tin sao?
Ông cụ Lý tìm đến khu ở nhà của Quách gia, không có ai ngăn cản hắn.
Trước tiên đi một vòng xung quanh nhà họ Quách, thừa dịp có người vào cửa, Lý Đằng trà trộn tiến vào thang máy, đi tới chỗ tầng lầu Quách gia.
Tiếp đó chờ đợi.
Trong lúc này có người dân bước ra từ toà nhà bên cạnh, nhìn thấy Lý Đằng râu tóc bạc phơ.
Lý Đằng rất hiền lành nở nụ cười lấy lòng, mấy người kia cũng gật đầu cười với Lý Đằng.
Ông lão già như vậy, chẳng hề tạo thành uy hiếp cho bất cứ ai, đương nhiên cũng sẽ không có người nào liên hệ một ông già với kẻ cướp là một.
Quách mẫu chính là làm ăn vào buổi tối, buổi sáng ngủ rất trễ.
Cho nên trong nhà mời bảo mẫu đến đây vào lúc 10 giờ sáng.
Nhìn thấy Lý Đằng ở trước cửa bước loạng choạng, hiển nhiên bảo mẫu Quách gia cho rằng ông già này là họ hàng xa tới nhà thăm viếng, ngay khi ông cụ Lý mỉm cười, nàng cũng cười đáp trả ông cụ Lý.
Trong nháy mắt nàng đẩy cánh cửa phòng Quách gia ra, Ông cụ Lý già yếu sắp chết đột nhiên trở nên khoẻ mạnh, vội vàng xông tới đẩy cửa, đồng thời ném bảo mẫu vào phòng, sau đó uy hiếp rồi dùng vải cột chặt chân tay bảo mẫu vứt đại ra đất.
Rất nhanh ngó qua từng gian phòng, Quách Chí Bằng không có ở nhà, cuối cùng Lý Đằng tìm thấy Quách mẫu còn đang ngủ trong phòng.
Trên giường của bà ta có một gã đàn ông trẻ tuổi, nhưng không phải Đỗ Khánh, thoạt nhìn bà ta tìm mấy tên mặt trắng ăn chơi cũng không phải lần đầu.
“Ông là ai? Là ai bảo ông tới đây ?” Quách mẫu nghe thấy tiếng mở cửa của Lý Đằng chợ bừng tỉnh, ngồi dậy từ trên giường, rất hung dữ tra hỏi ông cụ Lý.
Nhớ rõ ở bên trong thành phố điện ảnh, lần đầu Lý Đằng nhìn thấy Quách mẫu, đã cảm thấy Quách mẫu rất dũng mãnh.
Hiếm thấy bà già nào dũng mãnh.
Thoạt nhìn đây là phong cách trước sau như một của bà ta, bằng không thì cũng không có khả năng áp chế sòng bạc kia.
“Tôi là một vị khách quen trong sòng bạc, bà không biết tôi sao? Hiện tại tôi hết tiền xài rồi, muốn tìm bà mượn chút vốn.” Lý Đằng đi đến trước giường Quách mẫu trả lời bà ta.