Cuộc sống luôn gặp thất bại, khiến cho Lý Đằng bắt đầu trốn tránh hiện thực, thái độ sống càng ngày càng vô cảm, sau đó tìm việc cũng chẳng ra gì, hoàn toàn vứt bỏ thành quả 4 năm đại học, vì một miếng cơm ăn thậm chí đi làm việc khuân vác, sau đó dùng tất cả thời gian nhàn rỗi vào trò chơi di động, tiểu thuyết trên mạng.
Thời gian ở trường cấp 3, đại học, còn có vài năm lăn lộn xã hội, cũng gặp được vài cô gái có hảo cảm với hắn, nhưng bởi vì hắn chán chường, cũng không có tiến thêm một bước nữa.
Sau khi hiểu rõ gia cảnh của Lý Đằng, thậm chí các nàng còn cố tình xa lánh hắn.
Bởi vì hắn tự biết thân phận, cho nên không chủ động trêu chọc người khác, lúc một mình cảm thấy cô đơn, toàn bộ đều tự mình giải quyết.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi tới thành phố điện ảnh, ngược lại hắn không muốn quay về thế giới hiện thực.
Hiện tại, cái kịch bản 《 Ký Ức Tâm Ma 》 này lại đưa hắn trở về.
Hắn bỏ ra rất nhiều thời gian, cố gắng cũng nhiều, mới khiến cho bản thân quên đi đoạn ký ức này.
Đặc biệt là sau khi trải qua khoảng thời gian 50 năm trong 《 Nhà Tù Thời Gian 》 , hắn đã quên đi toàn bộ. Không ngờ tới 《 Ký Ức Tâm Ma 》 lại mang tất cả về trước mặt của hắn một lần nữa.
Lý Đằng muốn cưỡng ép rời khỏi thế giới kịch bản này, nhưng mà tìm không thấy lối ra.
Cái loại phương pháp tự sát gì đó, Lý Đằng tuyệt đối sẽ không thử qua.
Ngoại trừ một vài tình huống đặc biệt ra, tự sát trong kịch bản sẽ phải nhận cơm hộp, xác định sau khi trở lại thành phố điện ảnh sẽ bị trừ 1000 điểm tích lũy rồi mang đi đóng sáp.
Xem ra nếu hắn muốn thoát khỏi đây, chỉ có thể nghĩ cách vượt qua.
Dựa theo tên kịch bản 《 Ký Ức Tâm Ma 》 mà đoán, phương pháp qua cửa, có lẽ liên quan tới tâm ma?
......
Ngồi ở trước bàn sách, vừa nhìn thấy những bài tập kia, Lý Đằng cảm thấy đau đầu chóng mặt, thậm chí có cảm giác chán ghét.
Dù sao hắn cũng không thể làm giống mấy nhân vật chính quay ngược thời gian, trùng sinh trở về thời gian học cấp 3, không thể nào giống như học sinh, dễ dàng thích ứng mà vùi đầu học tập, thậm chí đậu trường đại học tốt hơn kiếp trước.
Hắn đối với tất cả, chỉ có chán ghét từ tận đáy lòng.
Kéo màn cửa sổ lên, trời bên ngoài đã tối.
Đồng hồ nhỏ đặt trên bàn điểm đúng 10 giờ đêm.
Hắn không có điện thoại để nghịch.
Đây là năm android 4.0, hắn không có tiền mua điện thoại.
Lại không muốn học bài, cho nên, chỉ có thể ngồi không.
Dứt khoát ngủ đi.
Nhìn thấy cái giường gỗ tổ truyền không chút sức mẻ, trong lòng Lý Đằng có cảm giác quái dị.
Lúc hắn bị vứt trên đỉnh chóp đá, tất cả đồ vật trong nhà, chỉ có cái giường gỗ này đi cùng hắn.
Nhưng sau khi trải qua vài tai nạn, chỉ còn lại ba cái chân giường.
Nhưng hiện tại đã khôi phục như cũ.
Ngã lưng nằm xuống.
Lý Đằng cố gắng thả lỏng.
Đầu óc hắn chậm rãi trở nên mơ màng.
Không biết đã qua bao lâu.
Bên tai của hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện lờ mờ.
Lý Đằng thở dốc, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Hắn vẫn nằm trong phòng ngủ, thế nhưng cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hết thảy tất cả, đều lộ ra có chút mơ màng.
Chỉ cần hắn khẽ động đậy, sẽ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thò tay chạm vào cơ thể mình, chạm đến mặt giường, liền giống như chạm vào đồ vật lạnh giá, không cảm giác được xúc cảm cơ thể.
“Mình đang nằm mơ sao?” Trong đầu Lý Đằng chỉ có một suy nghĩ.
“Thế giới mộng cảnh trong kịch bản? “ Lý Đằng đứng dậy khỏi giường, cố gắng đứng vững, lại đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Hắn loạng choạng bước tới cửa sổ, dùng sức vén rèm lên.
Ngoài cửa sổ khói đen cuồn cuộn, không nhìn rõ thứ gì.
Quả nhiên là đang nằm mơ.
Tiếng nói chuyện mơ hồ vẫn đang diễn ra, tựa hồ được truyền tới từ căn phòng kế bên.
Lý Đằng đi đến bên tường, dùng lỗ tai áp vào tường.
Dường như nghe thấy rõ hơn chút......
“Nói cho nó biết.” Hình như là tiếng của mẹ.
“Anh nói không được! Là em muốn anh chết mới vừa lòng?” Hình như là tiếng của người đàn ông.
“Chuyện này không công bằng......” Tiếng khóc của mẹ.
“Nó không nên chịu đựng chuyện này.” Nam kia người thanh âm.
“Nhưng làm vậy thì không công bằng với anh.” Mẹ hắn tiếp tục khóc.
“Rất công bằng, em đồng ý với anh, tuyệt đối không thể......” Giọng người đàn ông.
Đoạn nói chuyện sau đó thì càng không rõ ràng, Lý Đằng cố gắng nghe nửa ngày mà chả hiểu gì.
Đứng ở bên tường, Lý Đằng cẩn thận nhớ lại thật kỹ.
Hắn không nhớ rõ trước kia mình từng nghe qua cuộc nói chuyện nào tương tự.
Có lẽ là không, bằng không thì tại sao mình không có chút ấn tượng nào.
Nhưng mà......Tất cả mấy thứ này đều là trí nhớ của mình tạo ra?
Hoặc là, hoặc là mình bị ép phải quên?
Rốt cuộc là mẹ hắn muốn nói chuyện gì? Tại sao lại bị người đàn ông kia ngăn cản?
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Đúng vào lúc này, trong tủ quần áo bên cạnh truyền ra tiếng ầm ầm, khiến cho Lý Đằng đang suy nghĩ giật thót mình.
Cái tủ quần áo này là ký ức rất quan trọng đối với Lý Đằng vào lúc bé.
Hắn mơ hồ có chút ấn tượng, cái tủ quần áo này từng được trưng bày trong một căn phòng rất lớn, rất xa hoa.
Nhưng lại giống như là ảo giác.
Hắn còn nhớ rõ, về sau cái tủ quần áo này luôn đặt trong phòng ngủ của mình.
Lúc nhỏ, hắn thường xuyên cho rằng trong tủ quần áo có chứa quái vật.
Lúc hắn cảm thấy sợ hãi, ví dụ khi mẹ hắn nổi điên, hắn thường xuyên trốn vào trong tủ quần áo run lẩy bẩy.
Điều này khiến cho hắn sau khi trưởng thành, đều thường xuyên nhìn thấy cái tủ quần áo này trong ác mộng.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Tiếng động trong tủ quần áo càng ngày càng to, gõ cho trái tim Lý Đằng cũng bắt đầu rung động.
Hắn đi tới trước tủ quần áo, đang định thò tay đẩy cửa tủ ra, lại cảm nhận được trái tim run bần bật, liền giống như bên trong có chứa quái vật rất đáng sợ.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Tiếng động trong tủ quần áo kêu càng to, quả thực có thể dùng từ đinh tai nhức óc để hình dung.
Nếu như bên trong có quái vật gì, cảm giác có thể phá cửa bất cứ lúc nào.
Lý Đằng bình tĩnh lại, cười mình không ngờ lại sinh ra tâm lý sợ hãi, sau đó đột nhiên kéo cửa tủ ra.
Bên trong không có quái vật, chỉ có một đứa bé 2 tuổi, gương mặt sợ hãi mà ngồi xổm ngồi ở trong góc.
“Nó là ai? Là mình sao?” Tâm trạng Lý Đằng có chút bất an.
Đột nhiên trên trán chảy đứa bé có máu chảy xuống, bao trùm cả gương mặt nó, khiến cho nó vô cùng dữ tợn khủng bố, sau đó gào to một tiếng đưa tay chộp lấy Lý Đằng......
Lý Đằng đột nhiên tỉnh giậy.
Quả nhiên là ác mộng.
Hắn rời giường, đầu óc không còn mơ màng, bước chân cũng không hề lảo đảo.
Kéo màn cửa sổ ra, không có khói đen, mặc dù thế giới bên ngoài đang là ban đêm, nhưng tất cả đều bình thường.
Lý Đằng lại đi đến trước tủ quần áo, giơ tay đẩy cửa tủ.
Bên trong treo quần áo lúc hắn học cấp 3, trong góc cũng không có đứa bé trai nào.
Áp tai lên vách tường, cũng không nghe căn phòng sát vách truyền ra tiếng nói chuyện.