Lúc tỉnh táo lại, Lý Đằng phát hiện hắn đang nằm trong phòng ngủ của mình.
Đang nằm trên giường.
Đó là cái giường gỗ tổ truyền.
“Đã trở về?”
“Chuyện quái quỷ gì đây.”
“Đúng rồi, mình đang ở trong thế giới kịch bản.”
“Nhưng mà tại sao lại ở trong phòng ngủ?”
“Ký Ức Tâm Ma?”
“Chẳng lẽ là dùng ký ức của mình tự động suy diễn ra kịch bản? “
“Được rồi, đây là trí nhớ của mình, như vậy, tâm ma của mình là thứ gì vậy?”
Lý Đằng không có rời giường ngay, mà là bắt đầu suy nghĩ xem đâu mới là tâm ma của hắn.
Rõ ràng là hắn trở lại phòng ngủ trong nhà, nói rõ......tâm ma của hắn ở trong nhà?
Có phải là chiến thắng tâm ma thì mới vượt qua cửa? Sau đó bắt được phần thưởng thần bí?
Suy nghĩ một lát, Lý Đằng ngồi dậy từ trên giường, nhìn quanh bốn phía căn phòng.
Rất nhanh hắn đã phát hiện một vấn đề.
Đó chính là......Đây không phải là căn phòng ngủ của hắn.
Nội thất trong phòng ngủ, cách bài trí xung quanh cũng không giống.
Điện thoại di động của hắn cũng không có.
Lý Đằng đứng dậy đi tới bàn học nhìn xem, phát hiện trên bàn có rất nhiều sách vở, toàn là sách giáo khoa và bài tập ở trường cấp ba!
Thế giới trong kịch bản lần này chính là ký ức lúc mình học cấp 3 sao?
Cụ thể mà nói, là lớp 12.
Bởi vì sách giáo khoa, bài tập vân vân, đều là nội dung ở lớp 12.
Mẹ nó điên rồi! Không ngờ lại quay trở về lớp 12...?
Kỳ thi đại học chính là một cơn ác mộng, dù sao thì Lý Đằng tuyệt đối không muốn tham gia kỳ thi đại học lần nào nữa.
Bây giờ tiểu thuyết trên mạng động một chút lại xuyên không trở về trường cấp ba, thi đại học thêm lần nữa, đối Lý Đằng mà nói đã không còn chút khoái cảm nào, một người lăn lộn trong xã hội, lại trở về trường cấp ba, tri thức sách giáo khoa và thứ gì đó đều học không vô, cho dù cố gắng học đi nữa cũng rất là tra tấn.
Đương nhiên, ngoại trừ một số học bá.
Mặc dù Lý Đằng không phải là học sinh giỏi, nhưng không thể nằo bằng học bá.
(chú thích: học bá tương tự với mọt sách)
Tốt nghiệp đại học ra ngoài làm việc được hai năm, hơn một nửa kiến thức trường cấp 3 đã trả cho thầy cô.
Tại thành phố điện ảnh, hắn lại trải qua 50 năm dài đằng đẵng, càng không tài nào nhớ rõ mấy thứ này.
Chẳng lẽ đây chính là tâm ma của mình?
Moá nó ra?
Lúc trước Lý Đằng có thái độ lạnh nhạt với thi đại học.
Thành tích thi tốt nghiệp cấp 3 của hắn chỉ là bình thường, bởi vì trình độ chút ét, cho nên hắn chỉ thi trường cao đẳng.
Ở mặt này hắn không có tâm ma.
Hiện tại sau 50 năm, cuộc sống của hắn, sinh mạng của hắn đã gắn liền với nhịp điệu của thành phố điện ảnh, càng không khả năng xoắn xuýt ở loại chuyện này.
Bên cạnh bàn học, là một tủ quần áo rất lớn, đây là tủ tổ truyền giống như giường gỗ tổ truyền, đều là di vật của ông nội để lại cho hắn.
Vật liệu gỗ tốt nhất, tạo ra đồ nội thất cực kỳ bền, trải qua vài chục năm, thậm chí là trăm năm vẫn bền chắc như lúc ban đầu.
Nhìn ra được thời đại của ông nội, có lẽ điều kiện gia đình rất khá giả.
Lý Đằng đi đến gần cửa phòng ngủ, do dự có nên mở ra hay không.
Nhìn thấy bên ngoài có hai người đang ngồi trong phòng khách, là cha mẹ của hắn......
Hắn không khỏi nhíu mày.
Trong lòng có loại khó chịu không nói thành lời.
Thấy kia hai người hé miệng muốn nói chuyện cùng hắn, hắn liền đóng cửa phòng lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng thở dài nặng nề.
Nếu như nói Lý Đằng có tâm ma gì, ngược lại hai người kia chính là tâm ma lớn nhất của hắn.
Vào lúc Lý Đằng tròn 2 tuổi, cha của hắn bởi vì giết người mà chịu cảnh tù tội, hơn nữa được hoãn xử tử, trải qua nhiều lần giảm hình phạt, rốt cục vào lúc Lý Đằng học cấp hai, cũng chính là ở tù sau 17 năm mới được thả ra.
Vì cha hắn là kẻ giết người, mà cha mẹ những gia đình khác, nói cho con của họ tránh xa Lý Đằng. Khiến cho từ nhỏ Lý Đằng đã không có bạn bè, tính cách cũng dần dần trở nên quái gở.
Có một người cha phạm tội giết người, cũng không phải là chuyện xui xẻo nhất.
Càng xui xẻo hơn, đó là mẹ của hắn lại là người tâm thần.
Còn nhỏ, thời kỳ thiếu niên, quả thực chính là cơn ác mộng của Lý Đằng.
Sau khi mẹ hắn nổi điên liền ra tay đánh hắn, mắng hắn, mắng chửi không cần lý do.
Sau đó hắn thường xuyên bỏ nhà đi bụi.
Lúc nhỏ Lý Đằng thường xuyên bị bỏ đói vài ngày, những lúc hắn đói vật vã không chịu nổi, tự mình ra ngoài kiếm ăn, thậm chí còn tìm mấy kẻ ăn mày để xin ăn.
Điều này khiến cho Lý Đằng dưỡng thành thói quen xấu chỉ cần thấy thức ăn, là ăn như hổ như sói, đồng thời đây cũng là nguyên nhân bao tử của hắn lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Lúc hắn học cấp 2, cơ thể cũng lớn lên, mẹ hắn đánh hắn, hắn liền đánh trả bà ta.
2 năm sau đó, mẹ hắn bắt đầu lộ ra bệnh tật tuổi già, lúc ra tay đánh hắn, hắn không hề đánh trả, chỉ là cố gắng né tránh, sau đó dùng sắc mặt bi thương liếc nhìn mẹ của mình.
Vào năm hắn học lớp 11, một người đàn ông lạ mặt lưng gù, đi cà nhắc gõ cửa trước nhà.
Lúc đó đầu óc mẹ hắn có chuyển biến tốt đẹp bắt hắn gọi người kia là “ba ba”, buộc hắn quỳ xuống trước người đàn ông kia, hắn đột nhiên đóng sầm cửa bỏ đi, mãi cho đến kỳ thi đại học, tốt nghiệp cấp 3, hắn cũng chẳng hề nói chuyện với người đàn ông xa lạ kia, dù chỉ một câu chào hỏi.
Tiếp sau đó, hắn lên đại học, trong nhà không thể trợ cấp cho hắn chút gì, hắn dựa vào tiền vay cùng thời gian rảnh đi làm thêm nuôi sống chính mình, mặc dù ở chung thành phố, nhưng sau khi hắn tự kiếm sống được thì chưa từng về nhà dù là nghỉ đông hay nghỉ hè, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hai người kia.
Nhớ lại những gì trải qua lúc nhỏ, cho tới thiếu niên, khiến cho hắn không thể chấp nhận hai người, thậm chí không muốn lắng nghe chút tin tức gì về bọn họ.
Lúc hắn học đại học năm thứ 2, người đàn ông kia bởi vì nguyên nhân cơ thể ốm yếu mà qua đời.
Mẹ hắn gọi điện bảo hắn về nhà nhìn mặt lần cuối, hắn liền từ chối.
Mẹ hắn mắng chửi trong điện thoại, khóc lóc cực kỳ thương tâm, hắn chỉ biết cúp điện thoại.
Một năm sau đó, mẹ hắn cũng lìa đời.
Đứng ở trước mộ phần cha mẹ, Lý Đằng không quá đau lòng, ngược lại cảm nhận được một loại giải thoát.
Sau khi dọn về ngôi nhà khoảng 50 mét vuông kia, hắn chỉ chừa lại đồ đạc trong phòng ngủ của mình, toàn bộ đều vứt đi.
Còn mua sơn nước quét lại toàn bộ vách tường trong nhà, đương nhiên là ngoại trừ phòng ngủ của hắn.
Hắn ép bản thân trở nên lạnh lùng, không thể dành tình cảm cho bất cứ ai, hắn muốn xoá sạch toàn bộ ký ức về cuộc sống trước kia, bắt đầu một cuộc sống mới.
......
Cuộc sống mới của hắn cũng không thuận lợi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn và những bạn học khác đều muốn thi tuyển nhân viên công chức, kết quả vượt qua vòng sức khoẻ, nhưng bởi vì lúc xét tới hồ sơ lý lịch thấy cha hắn phạm tội giết người, chỉ có thể bị đánh rớt.
Bắt đầu lăn lộn trong xã hội, cũng là công việc đầu tiên của Lý Đằng, bởi vì tố cáo Quách Chí Bằng nên bị trả thù, tự hắn chủ động từ chức bỏ chạy, không dám quay lại.
Nhưng về sau mỗi lần hắn tìm được việc làm, đi làm ở công ty mới, chỉ cần có chút tốt đẹp, đều bị đuổi việc không lý do, trưởng phòng đưa ra một lý do cho có lệ, hoặc là chẳng cần lý do.
Điều này càng khiến cho hắn mất niềm tin vào cuộc sống, cảm giác giống như trong cõi hư vô có thứ gì đó bịt đường thăng tiến của hắn, khiến cho hắn dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới việc cha hắn phạm tội giết người.