“Hỏi thăm nguyên nhân. “ Lý Đằng dùng suy nghĩ đáp trả ứng dụng tử thần.
“Thần hồn của ký chủ quá mạnh mẽ, ứng dụng tử thần cài đặt trong không gian linh hồn khó có thể chống lại sự ăn mòn đến từ thần hồn ký chủ, có thể sẽ khiến cho ứng dụng hư hao hoặc tan biến.”
Sau một lát, trước mắt hắn bắn ra một dòng nhắc nhở.
Lý Đằng im lặng một hồi, đồng ý để ứng dụng tử thần dời vị trí cài đặt.
Hắn gần như có thể đoán ra nguyên nhân của chuyện này.
Lần trước ở trong thế giới kịch bản, ứng dụng tử thần cảm thấy uy hiếp đến từ bên ngoài, cho nên mới tìm cơ hội tiến vào không gian linh hồn của Lý Đằng, mục đích của nó cũng không hề đơn giản, hẳn là muốn đoạt xá Lý Đằng các loại.
Còn có tiến trình 99% sau đó nóng lên nhiều lần, rất là khả nghi.
Hơn nữa, theo như Khương Quyền giải thích, trong đầu hắn chỉ là cắm vào một vỏ ngoài bom sinh học, ứng dụng tử thần làm như thật mà phá giải nhiều ngày.
Thế nhưng, thần hồn Lý Đằng bị hành hạ hơn 50 năm, đã sớm cực kỳ cứng cỏi, tất nhiên là ứng dụng tử thần không có cơ hội đoạt xá, cuối cùng còn bị thần hồn của Lý Đằng cắn trả.
Hiện tại phát hiện tình huống không ổn, cho nên mới muốn trốn về trong đồng hồ.
Vậy thì cho nó trở về.
Mặc kệ như thế nào, cái ứng dụng tử thần này vẫn cho hắn không ít chỗ tốt.
Sau khi được Lý Đằng cho phép, ứng dụng tử thần liền bắt đầu dọn nhà.
Lúc bản thân nó di chuyển, mấy ứng dụng khác đều được đóng gói đi theo.
Đối với Lý Đằng mà nói cũng không khác nhiều, chẳng qua là lúc sử dụng đồng hồ không thể nào thuận tiện bằng khi ở trong không gian linh hồn.
......
Nằm trên giường 30 phút, đã đến giờ dùng bữa tối.
Lý Đằng đi tới nhà ăn trong khách sạn.
Nhân viên phục vụ trong nhà ăn không ít, nhưng chỉ có một khách hàng là Lý Đằng.
Hoàn toàn là đãi ngộ bao trọn gói.
Đồ ăn là tính chất tự phục vụ, toàn bộ nhà hàng đều trưng bày, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
“Đúng là quá lãng phí...! “ Sức ăn của Lý Đằng là có hạn, nhìn thấy nhiều như vậy mà không ăn hết, vẫn có chút cảm khái.
Đương nhiên, những thứ đồ ăn này đều là sản phẩm từ thành phố điện ảnh, rất có thể đều biến ra từ không khí, căn bản bọn họ cũng không để ý mấy thứ này.
......
Ăn uống xong suôi, Lý Đằng quyết định ra ngoài tiêu xài một phen.
Hắn tương đối tò mò phòng chơi game trong thành phố điện ảnh, bên trong có rất nhiều máy chơi game vừa nhìn đã biết là loại áp dụng hắc khoa kỹ, trước kia tiếc tiền nên không dám chơi.
Hiện tại đã có chi phiếu giá trị 2000 điểm tích luỹ.
Nói chúng là không lo ăn uống, ngược lại là có thể giúp hắn thỏa mãn một vài chuyện tò mò.
Tiền của trò chơi cũng không quá đắt, một điểm đổi một xèng.
Một vài máy chơi game loại nhỏ chỉ cần một xèng để chơi, máy chơi game cỡ lớn thì cần 5 đến 10 xèng.
Có vài máy chơi game còn thưởng xèng.
Dùng điểm tích lũy mua xèng, có thể trả xèng lấy điểm tích lũy, nhưng mà xèng được thưởng thì không thể đổi trả điểm tích lũy.
Dùng bao nhiêu điểm mua xèng, thì chỉ được đổi trả số lượng tương đương, nếu dư ra thì cũng không thể đổi.
Lý Đằng đổi 10 xèng, nếu như sau khi chơi hắn kiếm về 10 xèng, thì có thể đổi trả 10 điểm tích luỹ, nhưng nếu kiếm được nhiều hơn, cũng chỉ có thể dùng chơi game, không thể đổi điểm tích lũy.
Có một game cỡ lớn tên là “đấu võ đường phố”, chơi một lần cần 10 xèng.
Trên đó viết nếu như vượt qua cửa thứ 5, có thể thưởng 10 xèng.
Đả thông cửa thứ 10, còn có thể ban thưởng 10 xèng, nói chúng là qua 5 cửa là tặng 10 xèng.
Lý Đằng quyết định thử chơi game này trước.
Vừa đút 10 xèng vào máy, ở bên trong máy chơi game đẩy ra một rương kim loại, sau khi mở rương ra, ở bên trong có chứa các bộ phận cảm ứng gắn vào đầu khớp xương.
Không cần dây điện kết nối, hơn nữa rất nhẹ không ảnh hưởng tốc độ.
Sau khi mặc thiết bị vào, Lý Đằng bước vào cabin máy game.
Không gian bên trong rất lớn, chừng mười mấy mét vuông.
Trò chơi vừa bắt đầu, trong cabin xuất hiện hình chiếu 3D, khung cảnh là ở đường phố.
Cách đó 3 mét có 3 tên lưu manh đang bắt nạt một cô gái, trên mặt đất có hiển thị mũi tên đỏ hướng dẫn Lý Đằng đi tới đó giải cứu.
Lý Đằng xông tới đấm đá liên hồi, vài chiêu đã hạ gục 3 tên côn đồ.
Hiệu quả từ thiết bị cảm ứng truyền về không tệ, có được cảm giác tiếp xúc tay chân rất chân thật.
Hơn nữa động tác ra đòn cũng rất chân thật, không cần chiêu thức cố định, giống như dùng người thực đánh nhau.
Kỹ năng đấu vật của Lý Đằng đã đạt tới trình độ tối thượng, vượt qua cửa đầu tiên rất nhẹ nhàng.
5 cửa đầu đều rất nhẹ nhàng, có thể tuỳ tiện cầm về 10 xèng chơi game.
Lúc đánh tới cửa thứ 30, rốt cục Lý Đằng mới cảm nhận được tính thử thách của trò chơi.
Kẻ địch bốn phía càng ngày càng nhiều, sử dụng đủ loại vũ khí, ném đao, ném đá, thậm chí còn có các loại ám khí độc tiêu, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Khoan hãy nói, trò chơi này đối huấn luyện kỹ thuật cận chiến, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Đặc biệt là có thể luyện tập kỹ năng lấy ít đánh nhiều.
Cuối cùng Lý Đằng bị chết ở cửa thứ 32.
Chờ máy chơi game reset cửa ải trở về 0, Lý Đằng muốn cày lại từ đầu kiếm xèng thưởng, kết quả phát hiện hắn vừa đứng đi lên, cửa ải tự động nhảy lên tới tầng 32.
Xem ra không thể gian lận được, muốn đánh tiếp mà nói, chỉ có thể bắt đầu từ cửa 32.
Lần này Lý Đằng không muốn chịu khổ, mà là cầm xèng đi tới máy game khác, đua xe, đấu súng, đấu võ các loại, tìm về niềm vui thú chơi game lúc nhỏ.
Thời gian bất tri bất giác đã đến 10 giờ rưỡi đêm.
Phòng chơi game sắp đóng cửa.
Lý Đằng đổi 10 xèng lấy điểm, khôi phục lại chi phiếu 2000 điểm.
Chơi miễn phí cả đêm.
Kỹ thuật cao, cũng hết cách, có muốn xài tiền cũng chẳng được.
Trở lại trong phòng khách sạn, Lý Đằng ngủ một giấc ngon lành.
Sáng ngày thứ hai, vẫn được bữa sáng miễn phí.
Rất nhiều đồ ăn như tối qua.
Vẫn là một mình Lý Đằng bao hết.
Lúc sáng sớm, Lý Đằng lại chơi chùa máy game, chơi trò đấu võ đường phố tới cửa 53.
Sau đó lại chơi những game khác.
Buổi trưa, Lý Đằng không có ở khách sạn, hắn định giữ lại một ngày miễn phí để sau này hưởng thụ.
Xe buýt sân bay tới rước, cưỡng ép chở hắn tới phi trường.
Sau đó chở về đỉnh chóp đá.
Hắn ngủ một giấc trên trực thăng, lúc...tỉnh lại, trực thăng đã lơ lững phía trên chóp đá.
Những ngày này mỗi lần diễn xuất đều tiến vào bong bóng thời gian, cho nên mỗi lần trở lại chóp đá, đều có cảm giác cách nhau cả một đời.
Ngồi ở trên đỉnh chóp đá, quan sát trực thăng rời khỏi, Lý Đằng móc từ trong rương ra mì tôm miễn phí, rót nước sôi đợi 5 phút, sau đó ăn ngon lành.
Kế tiếp, hắn muốn thử xem phần thưởng cho người mới xuất sắc nhất, chính là ứng dụng kịch bản độc lập: 《 Ký Ức Tâm Ma 》 .
Nghe cái tên thôi đã biết không phải dạng vừa, nhưng mà không rõ kịch bản thế nào.
Lý Đằng giơ tay nhấn vào ô ứng dụng kịch bản độc lập: 《 Ký Ức Tâm Ma 》 .
Sau đó xác nhận mục “tham gia diễn xuất“.
Một đoàn khói đen thoát ra khỏi đồng hồ, bao phủ toàn thân Lý Đằng.
Đầu óc Lý Đằng trở nên mơ màng.