“Đừng bắn, nghe tôi nói trước đã...! “ Khương Quyền vừa kêu thảm vừa cố gắng nói với Lý Đằng.
“Nói.” Lý Đằng bước tới trước mặt Khương Quyền.
“Tôi là......nhân viên cao cấp phụ trách kịch bản ở khu QF-153 trực thuộc thành phố điện ảnh, nhận lệnh tới đây điều tra......chuyện cậu............ sử dụng chương trình hack.” Khương Quyền cố gắng rặn hết câu.
Vốn là hắn muốn lúc nói mấy câu này với Lý Đằng là dùng tư thế ở trên nhìn xuống, liền giống như thái giám phụng chỉ hoàng đế truyền lệnh, có lẽ tất cả nghe người đều phải quỳ xuống khấu đầu.
Ai biết hiện tại chỉ có thể nằm một chỗ mà nói, còn vừa nói cà lăm vừa rên thảm, còn Lý Đằng thì đứng ở trên nhìn xuống, khiến cho hắn chẳng có chút khí thế nào.
“Hack? Hack cái gì? Con mẹ nó các người làm kỹ thuật như cứt, còn bán chúng tôi cho quân phản kháng, như thế nào người của thành phố điện ảnh lại chạy tới? Chẳng lẽ đội quân phản kháng này là do thành phố điện ảnh tài trợ ? Ồ, làm cả buổi thì ra ông là nội ứng của thành phố điện ảnh sao...? Âm thầm ủng hộ quân phản kháng?” Lý Đằng giả bộ hồ đồ.
“Không phải mà...! Tại sao cậu lại dốt như vậy...? Đó chỉ là kịch bản...! Thế giới này cũng trong kịch bản, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao? Cái gì mà mã độc xâm lấn các loại, đều do kịch bản thiết lập!” Khương Quyền có chút nóng nảy.
“Con mẹ ông nói ai đần vậy?” Lý Đằng dậm một phát vào chỗ xương gãy của Khương Quyền, Khương Quyền bị đá bắt đầu kêu thẳm như heo bị chọc tiết.
......
Đám thành viên tổ chức đang ở trong bong bóng thời gian khác, nhìn thấy mọi chuyện diễn ra trong thế giới kịch bản, nguyên một đám đều chết lặng.
Lúc trước Khương Quyền nói muốn vào thế giới kịch bản này, đa số người trong bọn họ đều ý thức được đây là một chuyện cực kỳ mạo hiểm.
Thoáng động não suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, Lý Đằng là loại người coi trời bằng vung, bộ dễ lừa gạt hắn chắc? Không chừng vừa bước vào liền bị hành hạ ngược đãi.
Kết quả bọn hắn đã đoán trúng.
Nhưng không có ai đi nhắc nhở Khương Quyền.
Mày không chết thì tao chết, đạo lý sờ sờ ra đó.
......
“Cậu đừng đánh tôi nữa! Hãy nghe tôi nói hết! Đây chỉ là kịch bản! mã độc xâm nhập gì đó, chỉ cố ý lừa diễn viên mà thôi, khiến cho các cậu thật sự cho rằng bản thân bị quân phản kháng bắt cóc!” Khương Quyền khóc mếu máo nói ra.
“Kịch bản này là ông viết sao? Con mẹ nó ông cũng quá thất đức đi? Cố ý viết ra loại kịch bản này để tra tấn chúng tôi? Cái gì mà xoá bỏ trí nhớ? Bị đánh tại sân huấn luyện? Da mặt còn bị lột đi? Tôi đậu xanh rau muống...! Làm cả buổi đều là bị ông hãm hại lừa gạt...! “ Lý Đằng mắng một câu liền đá một cước, Khương Quyền bị đá liên tục rên thảm, quá thống khổ.
“Đừng đá nữa...! Kịch bản không phải tôi viết! Tôi chỉ phụ trách xét duyệt kịch bản! Cái kịch bản này không liên quan tới tôi mà...! “ Khương Quyền không ngớt lời giải thích.
“Không liên quan tới ông? Con mẹ ông phụ trách khâu quản lý kịch bản, kịch bản này được xét duyệt thông qua mà nói không liên quan? Vậy con mẹ ông ở trong khâu quản lý kịch bản làm cái chó gì? Ông không xét duyệt? Con mẹ nó lũ khốn kiếp các ông ngày nào mà không nghĩ ra cách hành hạ diễn viên, thì ngày đó ngủ không ngon giấc sao? Con mẹ ông là thùng cơm hay gì? Mỗi ngày cũng chỉ biết ăn rồi ỉa?” Lý Đằng tiếp tục mắng, tiếp tục đá.
......
Lúc này sắc mặt mấy thành viên tổ chức đều khó coi.
Lý Đằng mắng Khương Quyền, đồng thời cũng gián tiếp mắng chửi đám người bọn họ.
Những người biên kịch như bọn họ, người phụ trách quản lý, người xét duyệt kịch bản, kể cả đạo diễn các loại, bởi vì bản thân không phải đi diễn xuất, cho nên lúc sáng tác ra kịch bản, chưa bao giờ nghĩ cho cảm giác của diễn viên.
Tựa như kịch bản lần này, đám diễn viên vừa tiến vào thế giới kịch bản, liền đã bị các loại đãi ngộ hành xác.
Bị cắt xé linh hồn, đóng băng trí nhớ, bị NPC huấn luyện hành hạ tra tấn, sỉ nhục đủ loại.
Những thứ này do kịch bản thiết lập, cũng là do bọn họ cố ý sắp xếp.
Thế nhưng, theo bọn hắn nghĩ, tất cả mọi chuyện làm thì sao, bọn hắn chỉ cần ngồi một chỗ xem là được.
Ai quản mấy kẻ quần chúng như Lý Đằng làm gì? Đây là tồn tại dưới đáy của thành phố điện ảnh.
......
“Cậu nói gì vậy, không liên quan tới tôi...! Lần này tôi tới đây là điều tra cậu sử dụng hack.” Khương Quyền lớn tiếng cãi lại.
“Sử dụng hack? Con mẹ ông ít ngậm máu phun người! Lấy chứng cớ ra...! Không có chứng cớ ông nói cái rắm chó gì?” Lý Đằng lại sút một đá.
“Không xài hack? Tại sao trí nhớ của cậu không bị mất? Còn nữa làm sao cậu vượt qua máy phát hiện nói dối? Không bật hack thì tại sao cậu có thể lừa gạt máy kiểm tra vân tay cùng mống mắt, giả mạo thành Trịnh Tuấn Triết? Cậu giải thích mấy chuyện này cho tôi hộ cái?” Khương Quyền nằm trên mặt đất lớn tiếng chất vấn Lý Đằng.
“Lý đại gia tôi làm việc cả đời, mắc mớ gì phải giải thích với ông! ?”
Nghe được hai chữ “giải thích”, trong đầu Lý Đằng đột nhiên liền xuất hiện những lời này, cũng không nhớ rõ ở đâu, dù sao sẽ thuận miệng nói ra.
Mặc dù rất tự kỷ, thế nhưng, rất là oách...!
“Cậu......cậu......” Quả nhiên Khương Quyền bị trấn áp, nghẹn họng không biết nói gì.
“Lần này thi đấu cạnh tranh, bởi vì cậu bật hack, dẫn đến thế giới kịch bản hỗn loạn, nội dung chủ tuyến cũng bị bỏ lại, đã tạo thành tổn thất rất lớn cho thành phố điện ảnh......” Khương Quyền nói tiếp.
“Bớt con mẹ nó ngậm máu phun người! Hack cái củ lòi...? “ Lý Đằng lại sút.
“Được được được, không nói hack, chúng ta nói chuyện đàm phán đi, đối với cậu có nhiều chỗ tốt!” Khương Quyền vội vàng sửa lời, có vẻ như tên này không phải loại lương thiện, cách đe dọa nhất định không có tác dụng, chỉ có thể nghĩ cách lừa gạt.
“Được đó, nói thử xem.” Tựa hồ Lý Đằng rất hứng thú.
“Trước tiên cậu giúp tôi chữa trị với, tìm chỗ nói chuyện, tôi và cậu từ từ nói.” Khương Quyền nhìn thấy tựa hồ Lý Đằng đã mắc câu, vì vậy đưa ra điều kiện với Lý Đằng, bằng không thi nỗi đau gãy xương này, đúng là quá khó chịu...!
Hắn cũng không phải diễn viên, có khi nào nếm qua loại khổ cực này?
Thực hối hận không nên chủ động nhận việc này, khó trách lúc hắn chủ động đứng ra, gã trưởng ban tổ chức nhìn hắn như kẻ ngu, hơn nữa không có một ai nhắc nhở hắn, đúng là một đám tạp chủng...!
Làm ông lớn ở bộ phận xét duyệt kịch bản quá lâu, đạo diễn và biên kịch đều phải xin sỏ hắn, khiến cho hắn tưởng rằng vai quần chúng gặp mình như nhìn thấy hoàng đế, trực tiếp quỳ xuống.
Kết quả......Vai quần chúng không có quỳ, trước tiên hắn đã nằm sấp rồi.
Lý Đằng móc điện thoại ra gọi một cuốc, chỉ trong chốc lát, đã có một nhân viên quét dọn đánh xe chở rác tới nơi, dưới sự phân phó của Lý Đằng, ôm lấy Khương Quyền, ném hắn vào trong thùng xe rác.
“Có thể nhẹ nhàng một chút hay không...? “ Khương Quyền bị ném đau đến mức chết đi sống lại.
Sau khi bị ném lên xe, Khương Quyền có cảm giác không đúng lắm......tại sao trong này lại thối như vậy?
“Đây là xe gì...? Bốc mùi thối như vậy? “ Khương Quyền vội ngửa đầu ra ngoài hỏi Lý Đằng.
“Là do trên người ông bốc mùi đó.” Lý Đằng trả lời Khương Quyền.
“Rõ ràng là xe này bốc mùi.” Khương Quyền rất ủy khuất.
Đúng lúc này, một đầu bếp cũng nhận được điện thoại của Lý Đằng mà chạy tới, giao một cái thìa cùng một bình nhỏ cho Lý Đằng.
Lý Đằng quét ra một muỗng đồ vật gì đỏ đỏ, chuẩn bị bôi lên vết thương Khương Quyền.
“Làm gì vậy...? “ Khương Quyền vội vàng hỏi Lý Đằng.
“Giúp ông trị thương...! “
“Đây là thuốc gì...? Tại sao phải gọi đầu bếp đưa tới...? “ Khương Quyền cảm thấy khó hiểu.
“Là bột ớt, tôi còn sai hắn pha thêm chút muối hột, những thứ này chỉ có nhà bếp mới có…. “