Nếu chỉ có một diễn viên gặp sự cố, bị sửa đổi trí nhớ, vậy thì bọn họ vẫn có thể nghĩ cách ém chuyện này xuống, đổ trách nhiệm lên người diễn viên này, thậm chí lén lút không báo cáo. Vị cao tầng phân khu kia cũng chẳng thể làm gì, cũng không dám gây sự.
Nhưng sáu diễn viên khác cũng biến thành ngu ngốc mà nói, sẽ không còn cách nào che đậy, hơn phân nửa thành phố điện ảnh sẽ phái người xuống điều tra, nhiều người nhiều miệng, lại phối hợp thêm máy phát hiện nói dối gì đó, đến lúc đó cả đám bọn họ có muốn khai khống để lấp liếm thì cũng không thể.
Bị xử phạt cũng không phải là nhẹ.
“Có thể nghĩ cách tiến vào thế giới kịch bản để đàm phán với Lý Đằng hay không? Bảo hắn đừng xoá trí nhớ mấy diễn viên kia nửa, trở về đầu mối chính của kịch bản?” Những người khác đề nghị.
“Không được, thi đấu cạnh tranh khác với biểu diễn thông thường, vì cam đoan so tài công bằng, quy định rất cứng rắn, một khi kịch bản đã bắt đầu, bất luận kẻ nào cũng không thể tham gia hay can thiệp. Nếu như chúng ta cưỡng ép tham gia, liền nhất định sẽ lưu lại chứng cớ bên trong đoạn video, không có người tra thì tốt, nếu có người cố gắng tra xét, thì không có ai có thể xoá bỏ chứng cớ này.” Người đứng đầu uỷ ban tổ chức thi đấu mở miệng nói.
“Theo tôi thấy, chuyện này khá đơn giản, chủ yếu là nằm trên người Lý Đằng, chúng ta vẫn có thể cưỡng ép tham gia, sắp xếp người đi đàm phán cùng hắn, đồng ý một vài điều kiện giả dối lừa hắn, để hắn ngừng áp chế trí nhớ của 6 diễn viên còn lại, trở lại nhiệm vụ phá huỷ căn cứ, đến địa điểm chỉ định quay về thành phố điện ảnh là xong.” Có người đề nghị.
“Đúng vậy, trước tiên cứ dùng điều kiện lừa gạt hắn, trở ra rồi chúng ta lại tìm một kịch bản tuyệt sát giết hắn bịt miệng, xem như chẳng ai biết chuyện này.” Có người khác nói xen vào.
“Lừa gạt hắn? Anh cảm thấy người có thể phát nát kịch bản đến mức độ này, có thể dùng lời nói lừa gạt hắn hay sao?” Có người phản bác.
“Một gã quần chúng ở đáy xã hội mà thôi, ngay cả tư cách khiếu nại cũng không có, tại sao phải sợ hắn nhảy nhót các kiểu con đà điểu? Chẳng lẽ các người thực sự cho rằng sẽ có ai đó đi điều tra lại toàn bộ kịch bản lần này sao?” Có người tỏ vẻ khinh thường.
“Hiện tại chỉ có một cách có thể tiến vào thế giới kịch bản, đó chính là lợi dụng vai diễn còn trống sau khi Trịnh Tuấn Triết chết đi, dùng cơ thể truyền tống vào thế giới kịch bản rồi thoả thuận với hắn ta, như vậy sẽ lưu lại bằng chứng trong kịch bản. Tốt rồi, hiện tại gặp phải vấn đề, trong số chúng ta, trước tiên ai vào đàm phán cùng hắn?” Biên kịch đã mở miệng.
Tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Vạch ra kế hoạch phạm tội và thực hành phạm tội là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, người tự mình đi làm, khẳng định phải gánh chịu trách nhiệm lớn nhất.
“Đàm phán với hắn, trong tay chúng ta cũng phải có thẻ đánh bạc mới được.” Trưởng ban tổ chức mở miệng nói.
Mọi người cùng nhìn về phía trưởng ban tổ chức.
“Không hề nghi ngờ, lần này hắn sử dụng loại gian lận nào đó trong thi đấu cạnh tranh. Thứ nhất, nếu không dùng hack, thì tại sao trí nhớ của hắn không bị áp chế.”
“Thứ hai, nếu như hắn không bị áp chế trí nhớ, thì không thể nào vượt qua khâu phát hiện nói dối, thứ ba, hắn dùng vân tay cùng mống mắt của mình đã lừa gạt máy quét trong căn cứ, ngụy trang bản thân thành Trịnh Tuấn Triết. Đặc biệt là chuyện thứ ba, dưới tình huống không gian lận, tôi nghĩ không ra có cách nào làm được chuyện này.” Trưởng ban tổ chức nói ra điều kiện để đàm phán với Lý Đằng.
“Không phải mới đả kích gian lận sao? Số liệu tầng chót đều bị thay mới.” Có người nghi ngờ nên hỏi.
“Ai biết xảy ra chuyện gì? Dù sao hắn làm những chuyện này không phải hack thì khó mà giải thích.” Trưởng ban tổ chức lắc đầu.
“Hay là vậy đi, trực tiếp ép buộc kết thúc kịch bản, ném hắn cho tổ điều tra xử lý, chẳng phải chúng ta sẽ không bị gánh trách nhiệm hay sao?” Có người nói ra.
“Ném hắn cho cho tổ điều tra? Anh dám chơi trò mạo hiểm này sao? Hắn vốn không có tư cách khiếu nại, nếu anh làm chuyện này thì tương đương cho hắn cơ hội khiếu nại rồi đó.”
“Đổi lại chuyện khác, cho dù có tra ra hắn sử dụng hack thì sao chứ, kịch bản xảy ra tại nạn lớn như vậy, cũng khó có khả năng đổ toàn bộ trách nhiệm đổ lên một diễn viên bình thường. Còn có, lỡ như không tra ra hắn dùng hack thì sao? Loại khả năng này cũng rất lớn, hắn sẽ không phải gánh bất kỳ trách nhiệm nào, chẳng phải chúng ta chủ động đâm đầu vào tường hay sao? Trách nhiệm tai nạn lần này, gian lận trong thi đấu cạnh tranh, cho dù là bên nào thì chúng ta cũng gánh không nổi.” Trưởng ban tổ chức tiếp tục nói.
“Hiện tại gặp tình huống này, chúng ta có thể che đậy thì cứ cố gắng, trước tiên đừng để lộ chuyện này ra ngoài. Chuyện hắn sử dụng hack, là điều kiện chúng ta đàm phán với hắn, chỉ cần có thể dùng chuyện này đe doạ hắn, cùng lắm thì bỏ ra một vài chỗ tốt lừa hắn trở lại nhiệm vụ chủ tuyến, đợi đến khi kịch bản chấm dứt, không để cho ai chú ý, đây chính là kết quả tốt nhất đối với chúng ta.
Về phần sau khi hắn ra ngoài, chúng ta có hàng ngàn cách trừng trị hắn, giết người bịt miệng, hơn nữa hắn cũng không có tư cách khiếu nại lên trên.” Trưởng ban tổ chức nói ra suy nghĩ của mình.
“Có điều kiện đe doạ còn sợ cái chym? Các người cho tôi đủ chỗ tốt, tôi đi đàm phán với hắn, cam đoan hắn ngoan ngoãn như cún!” Có một người đứng dậy nói.
Người này tên là Khương Quyền, là một gã chuyên viên cao cấp xét duyệt kịch bản ở khu QF-153.
Vừa rồi chính là hắn nói: “một gã quần chúng ở đáy xã hội mà thôi, ngay cả tư cách khiếu nại cũng không có, tại sao phải sợ hắn nhảy nhót các kiểu con đà điểu?”
Khi còn ở thế giới hiện thực, công việc của Khương Quyền chính là tham gia lãnh đạo trong công ty, thứ hắn am hiểu nhất là hai chuyện, đó là đe dọa cùng lừa gạt.
Theo suy nghĩ của Khương Quyền, bất quá Lý Đằng chỉ là một vai quần chúng mà thôi, dám để lộ ra chuyện kia, tuyên bố hắn bật hack trong kịch bản, đe dọa Lý Đằng vài câu thì có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện, còn nếu đe dọa không được, vậy thì hứa hẹn vài chỗ tốt lừa gạt, vẫn có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Những người khác rõ ràng là đang nghiêm trọng hoá vấn đề.
“Anh muốn chỗ tốt gì?” Trưởng ban tổ chức nhìn thấy có người xung phong đi đàm phán cùng Lý Đằng, đương nhiên là mừng còn không kịp.
Khương Quyền nói ra thứ mình muốn, hai bên cò kè mặc cả một phen, cuối cùng đạt thành hiệp nghị.
Sau đó bọn hắn mở ra một cánh cửa nối tiếp với thế giới kịch bản từ bong bóng thời gian, truyền tống Khương Quyền vào thế giới kịch bản, cũng chính là chỗ căn cứ quân phản loạn của Lý Đằng.
......
Thế giới kịch bản.
Khương Quyền xuất hiện trong một căn phòng.
Hắn vừa mới xuất hiện, trong căn cứ liền phát ra tiếng cảnh báo.
Lý Đằng đã thay đổi toàn bộ thiết bị camera trong căn cứ, chỉ cần dò xét ra có người lạ mặt, hoặc là người dùng thứ gì che mặt, sẽ lập tức phát ra còi hú cảnh báo.
Bất quá Khương Quyền không chút hoảng sợ.
Hiện tại hắn biết rõ trong căn cứ không còn lực lượng bảo vệ, tất cả binh sĩ đều bị Lý Đằng giết chết.
Khương Quyền vừa ra khỏi phòng, dựa theo bản đồ trước đó đã học thuộc, rải bước đi tới chỗ Lý Đằng.
Chưa chạy được bao lâu, Khương Quyền đã đụng phải Lý Đằng đang chạy tới xem xét tình huống.
“Đứng lại! Tôi là nhân viên cấp cao xét duyệt kịch bản tại khu QF-153 trực thuộc thành phố điện ảnh, nghe lệnh......” Khương Quyền vội vàng bày ra giọng lãnh đạo.
Lý Đằng tựa hồ chẳng hề quan tâm lời nói của hắn, giơ súng trong tay “Phằng! Phằng! Phằng! Phằng!” bốn phát đạn, rất tinh chuẩn mà bắn đứt hai chân cùng hai tay Khương Quyền.
Khương Quyền kêu thảm ngã sấp mặt lờ.