“Là Trịnh công tử sao?” Dường như tên sĩ quan này quen biết Trịnh Tuấn Triết.
“Anh hoài nghi thân phận của tôi?” Lý Đằng lộ vẻ âm u, rất khó chịu nghiêng đầu nhìn sĩ quan kia.
“Ha ha, nào có, nhưng tôi phụ trách an toàn chỗ này, Trịnh công tử lại vừa mới thay mặt, tất nhiên là phải đi đối chiếu thận phận.” Sĩ quan cẩn thận giải thích cho Lý Đằng.
“Kiểm tra đi!” Lý Đằng rất nóng nảy mà lấy thẻ căn cước ra đưa cho sĩ quan.
Sĩ quan lấy ra một thiết bị kiểm tra tương tự với mẫu điện thoại đút thẻ căn cước của Lý Đằng vào, sau đó lại quét vân tay cùng mống mắt Lý Đằng.
“Trịnh công tử, đúng là đã đắc tội, ngài có yêu cầu gì, cứ việc sai phái bọn họ đi làm.” Sĩ quan xác minh thân phận xong suôi liền mỉm cười nịnh nọt Lý Đằng.
“Đi!” Lý Đằng cũng không nhiều lời, dẫn theo ba gã binh sĩ tiến vào phòng y tế.
“Kéo mấy cái xác chết này vứt vào lò thiêu xử lý! Đừng có nói lung tung ra ngoài, bằng không thì tôi sẽ giải quyết tất cả các người!” Lý Đằng đe doạ 3 gã sĩ binh.
Ba gã binh sĩ liên tục gật đầu, đều là người trải qua chiến trường, gặp phải tình cảnh này cũng không quá mức giật mình.
Vị Trịnh công tử này tính khí thất thường, ưa thích giết người, tiếng xấu lan truyền khắp nơi, trên tay hắn giết thêm vài người cũng chẳng quái lạ.
Các binh sĩ tìm tới một xe đẩy người bệnh bỏ đi, sau khi đặt mấy bọc thi thể lên xe, vội vàng lên đường đẩy xe tới đường tắt tới lò thiêu.
Theo con đường chuyên dụng vứt bỏ phế liệu đi tới lò thiêu, xe đẩy bị nhân viên bảo vệ ở cửa ra vào chặn lại.
Sau khi hỏi thăm xảy ra chuyện gì, bảo vệ vẫn lấy ra dụng cụ kiểm tra thân phận Lý Đằng, sau khi kiểm tra không thấy vấn đề gì thì mới cho đẩy xe vào.
Nhìn tận mắt xác chết Trịnh Tuấn Triết bị vứt vào lò thiêu cháy thành tro bụi, lúc này Lý Đằng mới yên tâm hoàn toàn.
Từ nay về sau bên trong căn cứ này không còn người tên Trịnh Tuấn Triết nữa......à Không, không còn kẻ tên... Lý Đằng nữa, chỉ còn lại tên Trịnh Tuấn Triết giả mạo.
Theo lối đi tắt trở về phòng y tế, sau khi giải tán 3 gã sĩ binh, Lý Đằng nhìn đồng hồ, do dự một chút bèn tới sân huấn luyện chiến đấu.
Bị Vương Bản Hạo đá nát đít, giẫm mặt, trở thành bao cát cho tên kia đánh đấm, Lý Đằng chịu đựng vài ngày, bây giờ đã đến lúc tính toán món nợ này.
Mặt của Lý đại gia, mày cũng dám dẫm ?
Lý Đằng đi vào sàn đấu cận chiến.
Vương Bản Hạo đang gào thét quát mắng, hành hạ sáu gã diễn viên kia.
Có thể là mất đi bao cát Lý Đằng, cho nên năng lượng dư thừa trong người Vương Bản Hạo không có chỗ phát tiết, hôm nay tất cả sáu gã diễn viên đều bị hắn hành hạ tới mức mặt mũi bầm dập.
Nhìn thấy Lý Đằng bước tới, sắc mặt Vương Bản Hạo có chút nghi hoặc.
Chủ yếu là Lý Đằng cũng không có mặc trang phục sĩ binh.
Bất quá rất nhanh hắn liền cảm thấy không kì quái, bởi vì tên sĩ quan kia đã nói với hắn, nói Lý Đằng có chút chuyện cần xử lý, có thể sẽ chậm trễ huấn luyện buổi tối.
Hiện tại hẳn là công việc đặc thù đã xong, còn chưa kịp thay đồ, thay thế trang phục huấn luyện đi đến sân huấn luyện?
“Ai bảo cậu tới đây trễ thế ? Con mẹ nó cậu mau bò tới đây cho lão tử!” Vương Bản Hạo biết rõ Lý Đằng có chuyện nên tới trễ, nhưng trước sau vẫn dùng thái độ trịch thượng mắng chửi Lý Đằng.
“Mày cũng xứng gọi là lão tử sao?” Lý Đằng đã đi tới.
“Con mẹ nó cậu có biết là mình đang nói chuyện với ai không ? Dám xưng hô mày tao với lão tử? Có nhớ lão tử dặn dò các cậu thế nào? Phải gọi là Hạo gia! Hạo gia! không nhớ sao...? Có phải muốn lão tử đánh cho cậu nhớ kỹ mới thôi?” Vương Bản Hạo vừa mắng vừa giơ nắm đấm lao tới.
Tên lính này dám đứng trước mặt mọi người cãi lời hắn, quả thực là vô cùng nhục nhã, không đánh tên này ra bã, về sau chẳng phải là ai ai cũng có thể xỉ nhục hắn?
“Hạo gia cái con mẹ mày...? Mày chỉ là một tên ngu xuẩn láo toét! “ Lý Đằng rất nhẹ nhàng tránh một đấm của Vương Bản Hạo, sau đó vung một đấm cực mạnh vào mặt Vương Bản Hạo.
Thân thể Vương Bản Hạo bị nện mạnh tới mức lăn lộn mấy vòng, nhưng hắn vẫn chịu đựng được, rõ ràng không có ngã xuống.
Hai mắt Vương Bản Hạo trừng lớn giống như chuông đồng nhìn về phía Lý Đằng......gã sĩ binh phách lối này dám ra tay đánh hắn?
Vấn đề là đánh trúng hắn!
Đúng rồi, tên sĩ binh này còn mắng hắn, mắng hắn là ngu xuẩn láo toét?
Bà mẹ nó! Phản rồi...! Trong khoảng thời gian ngắn, máu huyết trên người Vương Bản Hạo đều vọt thẳng lên não, hắn lại giơ tay đấm Lý Đằng.
Kết quả nắm tay rơi vào khoảng không, trong nháy mắt cơ thể dùng hết sức vào nắm đấm kia, liền bị Lý Đằng thụi một cú vào bụng.
Cả người lập tức cong như con tôm luộc, vô thức mà cúi đầu.
“Dám đá nát đít tao đúng không? “
Lần này Lý Đằng y không có dừng tay, xoay người ra sau lưng Vương Bản Hạo, sút mạnh một cước vào lỗ đít của hắn.
Vương Bản Hạo chỉ cảm thấy từ chỗ dưới mông truyền ra một cơn đau đớn lạnh buốt như bị xé rách, hắn vô thức đứng thẳng người.
“Dám dẫm mặt của tao đúng không?”
Nhưng mà Lý Đằng lượn trở về, lại là một quyền nện vào bụng của hắn.
“Con mẹ mày đúng là gan to bằng trời! Dám giẫm mặt Lý đại gia!”
Lý Đằng lại vòng ra sau đá vào lỗ đít Vương Bản Hạo.
Sau vài lần như vậy, Vương Bản Hạo trực tiếp té quỵ trên đất, Lý Đằng đột nhiên tung một cước nhắm ngay đầu hắn, trực tiếp đá cho hắn nằm giãy đành đạch, sau đó dùng đế giày dẫm trên mặt của hắn.
“Đứng lên..., không phải mày láo lắm sao? Còn xưng hô là Hạo gia gì đó! Nằm trên mặt đất làm gì vậy?” Lý Đằng vừa dùng đế dày chà xát mặt Vương Bản Hạo , vừa dùng từ ngữ thô tục sỉ nhục hắn.
“Con mẹ mày......” Vương Bản Hạo đúng là không thể chấp nhận sự thật này, hắn bị một tên lính quèn chà mặt dưới đất mà sỉ nhục.
“Còn dám chửi tao? Để tao cho mày mắng!” Lý Đằng nắm lấy ót Vương Bản Hạo, dồn sức nện mặt hắn vào vách tường xi măng cứng ngắt, sau vài chục cái, miệng Vương Bản Hạo máu thịt be bét, nói chuyện cũng không còn rõ ràng.
Sáu gã diễn viên dùng ánh mắt trống rỗng quan sát mọi chuyện, tựa hồ những chuyện này chẳng liên quan gì tới bọn hắn.
Lý Đằng lại tung người lên cao, đột nhiên dồn sức đạp mạnh xuống, triệt để dẫm nát đầu Vương Bản Hạo, cổ cũng bị gãy, lúc này mới ngừng lại.
Rốt cục bây giờ mới cảm thấy hả giận.
Suy nghĩ trong đầu cũng thoải mái hơn.
“Sĩ binh! Khiêng đống rác rưởi này theo tôi đi tới phòng y tế! “ Lý Đằng ra lệnh cho một tên cao to trong 6 diễn viên đang đứng.
Gã diễn viên kia chẳng hề dám cãi lời Lý Đằng, đi tới vác Vương Bản Hạo lên vai, sau đó đi theo sau lưng Lý Đằng.
Lý Đằng dẫn sĩ binh tới phòng y tế, trên đường đi gặp được những binh sĩ tuần tra khác, nhưng không có ai dám ngăn cản hắn.
Sau khi tiến vào phòng y tế, đương nhiên Lý Đằng không phải trị thương cho Vương Bản Hạo, mà là để cho tên diễn viên kia trực tiếp xem Vương Bản Hạo như túi rác đóng gói, dùng xe đẩy tới lò thiêu, nhìn tận mắt Vương Bản Hạo bị đốt thành tro bụi.
Sau khi đuổi tên diễn viên kia về, Lý Đằng móc ra điện thoại Trịnh Tuấn Triết dò xét một lượt, đã tìm được chỗ ở của Trịnh Tuấn Triết.
Sau khi quét thẻ, kiểm tra vân tay cùng mống mắt, Lý Đằng bước vào chỗ ở của Trịnh Tuấn Triết.
Là một căn phòng độc lập ước chừng 200 mét vuông, bên trong phân chia thành nhiều buồng nhỏ, còn có phòng bếp riêng, buồng vệ sinh, phòng tắm các loại.
Còn có hai bảo mẫu chuyên môn phục vụ nấu nướng và chăm sóc nhà cửa, Lý Đằng vào cửa đã nghiệm chứng thân phận, các nàng không dám có chút nghi ngờ.