Chiến Lật Cao Không

Chương 275: Sân huấn luyện

Chương Trước Chương Tiếp

“Từ nhỏ các người đã sinh ra trong tổ chức quân phản kháng chúng ta, là người nhà của chúng ta, thế nhưng, các người bị thành phố điện ảnh tà ác bắt cóc, bọn hắn xoá sạch trí nhớ của các người, lợi dụng đủ loại phương pháp tiến hành tẩy não các người.”

“Cái người vừa rồi, chính là phần tử bị thành phố điện ảnh tẩy não thành công, hơn nữa đã không thể nào quay đầu lại, chúng ta cũng không thể cứu vớt hắn. Kết quả của hắn, các người cũng nhìn thấy rồi đấy.”

“Tôi hy vọng sau này, các người xem trọng tín ngưỡng của mình, vì tự do nhân loại, vì phá hủy chính sách tàn bạo của thành phố điện ảnh, mà tập thể chúng ta cùng nhau cố gắng!” Gã sĩ quan kết thúc màn phát biểu hùng hồn.

Nếu như không phải Lý Đằng vẫn giữ lại toàn bộ trí nhớ, thì lúc này đã bị tên kia tẩy não cmr.

Cảm giác cái gọi là tổ chức quân phản kháng, thậm chí càng thêm tà ác so với thành phố điện ảnh.

Nếu như phải lựa chọn một trong hai phe, hắn thà rằng lựa chọn thành phố điện ảnh.

Sau khi gã sĩ quan chấm dứt, một gã sĩ quan phụ trách công việc đi tới, bắt đầu giải thích tình huống ở đây cho mọi người, sau đó hắn lại mô tả cụ thể các quy định quản lý thói quen sinh hoạt hàng ngày trong căn cứ, cùng với kỷ luật cần phải tuân thủ.

Gã sĩ quan này vừa nói xong, liền dẫn 7 người Lý Đằng đi tới ký túc xá.

Sau đó lại tới nhà ăn, phòng huấn luyện ở chỗ này.

Lý Đằng giả bộ như ánh mắt trống rỗng, nhưng mỗi lần đi qua một chỗ, hắn đều cố gắng dùng não ghi nhớ toàn bộ, quan sát người nào có súng ngắn, mỗi một địa hình của mỗi nơi là gì.

Những thứ này rất quan trọng, mỗi khi nhìn thấy chỗ có địa hình mới, trong đầu của hắn sẽ tự nhiên sinh ra phản xạ có điều kiện, làm thế nào bay nhảy ở địa hình này, làm thế nào ẩn núp, làm thế nào chạy nhanh......

Chỉ cần ứng dụng tử thần phá giải xong, giải trừ uy hiếp bom sinh học trong đầu, trước tiên hắn sẽ biến chỗ này thành một chiến trường, giống như chuyện hắn từng làm trong 50 năm, phá hủy toàn bộ chỗ này.

Sau khi bảy người đi tham quan chỗ làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày, chỗ huấn luyện xong, sĩ quan liền dẫn bọn hắn tới nhà ăn, để cho bọn họ bắt đầu sinh sống tại đây.

Trong phòng ăn cung cấp thức ăn rất tệ, một chén lớn không biết là làm từ vật gì, bên trong tựa hồ có rất nhiều chân gián bị cắt ra, sau đó là một khối bánh mì vừa cứng vừa chua, cùng với một khối thịt bốc mùi không biết là của con gì.

“Đây là thực phẩm giàu protein, cộng thêm đủ loại chất dinh dưỡng, có thể bổ sung những gì cơ thể các ngươi cần, yêu cầu các người ăn sạch mấy thứ này trong vòng 5 phút.” Sĩ quản ra lệnh cho 7 người.

Sáu người khác lập tức ăn ngấu nghiến.

Lý Đằng không muốn bại lộ, cũng chỉ có thể bắt chước 6 người kia ăn như hổ đói.

Đúng là rất khó nuốt, tựa như đang đớp cức.

Loại vật này, nếu mà ở trong thành phố điện ảnh, cho dù bị bỏ đói ba ngày, Lý Đằng có chết cũng chẳng thèm ăn.

Nhưng hiện tại bó tay rồi, chỉ có thể ép mình ăn vào, còn muốn ăn như hổ đói.

Trong vòng 5 phút, tất cả chén đĩa trước mặt 7 người đều sạch sẽ.

Sĩ quan rất hài lòng, lại để cho bảy người trở về trong túc xá nghỉ ngơi và hồi phục, sau đó hắn sẽ thông báo cho mấy người huấn luyện vào buổi chiều.

Bảy người xếp thành đội ngũ trở về ký túc xá.

Phòng ngủ trong ký túc xá này còn lớn hơn hồi Lý Đằng ở trường đại học, bên trong có bốn khung gường cao, chỉ có một buồng vệ sinh.

Sau khi bước vào ký túc xá, toàn bộ bảy người đều dùng ánh mắt trống rỗng mà ngồi xuống.

Không có nói chuyện với nhau, không có nói chuyện phiếm, không có gì cả, tựa như bảy cái xác không hồn.

Mặc dù ký túc xá này rất đơn sơ, nhưng bốn góc tường đều có lắp đặt camera, trong phòng vệ sinh cũng có camera, toàn bộ góc quay đều tiến hành giám sát bọn hắn 24/24.

Loại cuộc sống này......Lý Đằng cảm thấy còn không bằng trở lại chóp đá.

......

Nửa giờ sau, sĩ quan đi tới ký túc xá, dẫn bọn họ tới sân huấn luyện.

Sân huấn luyện không tính là quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, giống như ở trong phòng, không có ai nói cho bọn hắn biết tình huống căn cứ này, Lý Đằng cũng không cách nào biết được chỗ căn cứ này là ở trong đất, hay là trong núi, hoặc là ở chỗ nào khác.

Một gã huấn luyện viên nhận lấy bảy người từ gã sĩ quan.

Huấn luyện đầu tiên, là chạy bộ.

Chạy bộ là điểm mạnh của Lý Đằng, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ bước theo đội ngũ không nhanh không chậm.

Một vòng sân huấn luyện dài khoảng 200 mét, sau khi chạy được 5 vòng, đã có người trong nhóm bị tụt ra sau.

Gã huấn luyện viên móc roi da lao tới, quất tới tấp vào diễn viên kia, cho đến khi tên diễn viên kia kêu gào thảm thiết chạy theo đội ngũ phía trước, hắn mới chịu dừng tay.

Sau 10 vòng, bảy người, kể cả Lý Đằng, đều bị huấn luyện viên quất roi.

Lý Đằng vốn không cần bị quất, nhưng hắn không muốn để lộ bản thân quá xuất chúng, chủ động bị quất một roi.

Nghỉ ngơi khoảng 30 phút, lại bắt đầu chạy bộ vòng thứ hai.

Sau đó là vòng thứ ba.

Huấn luyện buổi chiều kết thúc, toàn thân bảy người chồng chất vết roi.

Có nhân viên y tế tới hiện trường, mang bọn hắn vào phòng trị liệu.

Ở bên trong phòng chữa trị không có khoang trị liệu, chỉ có một loại nước thuốc đặc thù.

Sau khi bôi vào da thịt, vết thương từ roi da khỏi rất nhanh, thế nhưng nước thuốc kia vừa bôi vào miệng vết thương, giống nhau rắc bột ớt vào, đau đớn giống như bị thiêu đốt, khiến cho bảy người liên tục kêu thảm.

......

Bữa tối thì giống bữa trưa, rất nhiều chân gián, còn có bánh mì chua cứng, một khối thịt bốc mùi.

Ăn xong bữa tối trở về ký túc xá, nghỉ ngơi 30 phút, sĩ quan lại đến dẫn 7 người đi.

Lần này là huấn luyện chiến đấu.

Một gã cơ bắp lực lưỡng khoanh tay trước ngực, rất khinh thường mà liếc nhìn bảy người.

“Tôi là Vương Bản Hạo! Các người có thể gọi tôi là Hạo gia! Từ giờ trở đi, tôi là sĩ quan huấn luyện cho các người!”

“Tôi có thể dạy lũ ngu dốt các người cách đánh nhau! Làm thế nào chiến thắng!”

“Thế nhưng, đầu tiên các người phải nếm trải mùi vị bị đánh!”

Vương Bản Hạo bước tới, một bạt tai quất vào diễn viên đứng đầu, lại một quyền đánh vào bụng gã diễn viên thứ hai, sau đó một cước đạp bay diễn viên thứ ba.

Không biết có phải là phát hiện Lý Đằng quá đẹp trai hay không, điều này làm cho hắn rất khó chịu, hắn để Lý Đằng ra sau cùng.

Sau khi hành hạ 6 người kia xong, Vương Bản Hạo vòng ra sau lưng Lý Đằng, đột nhiên đá một cước vào mông Lý Đằng, Lý Đằng bị đá nhịn không được mà hét lên, sau đó hắn gạt chân Lý Đằng té ngửa ra mặt đất, dùng chân dẫm trên mặt Lý Đằng, còn ra sức chà mấy cái.

Lý Đằng không có phản kháng, hắn biết rõ một khi hắn có bất kỳ hành vi nào khác lạ, sẽ có người kích nổ quả bom trong đầu hắn, khiến cho hắn trở thành tác phẩm nghệ thuật.

Khoản nợ này, kẻ cả thằng chó này, trước tiên nhớ kỹ.

“Ở chỗ của tôi, đẹp trai cũng vô dụng thôi! Đều sẽ bị đánh! Tất cả đứng lên cho tôi!”

Vương Bản Hạo quay về chỗ cũ hô gọi, rống to một tiếng với 7 người.

Sáu người khác giống như cỗ máy, ngoan ngoãn đứng lên.

Lý Đằng cũng đứng như bọn họ, bắt chước y hệt, ánh mắt nhìn về phía trước, không có cừu hận, trống rỗng mà hờ hững, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)