“Ầm! ! ! ! “
Một tiếng nổ vang thật lớn, ở giữa hòn đảo lập tức bốc lên một đoá mây hình nấm cực lớn.
Toàn bộ hải đảo gần như bị rung chuyển.
Vô số bụi đất, rừng cây bị thổi bay gốc, rơi vào trên vách tường thuỷ tinh.
Cả tòa biệt thự thủy tinh cũng rung lắc kịch liệt, may mắn là kết cấu xây dựng không bị rút ruột, mới không có xảy ra tai nạn sụp đổ.
“Uy lực thế này, có phải là chơi hơi lớn ?”
Sau khi mấy cô gái bò dậy, vô cùng hoảng sợ hỏi Lý Đằng một tiếng.
“Khục......Không có tính toán kỹ.” Lý Đằng chỉ lo vụ nổ không giết được quái vật hình cầu, lúc vẽ cũng không có nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ tới uy lực vụ nổ vượt xa dự đoán.
Thoạt nhìn phá huỷ thứ gì đó, vẫn phải hỏi thăm ý kiến chuyên gia thì mới ổn.
Tử thần nói đúng, cả đời một người, cũng chỉ có năng lực tinh thông ở một lĩnh vực, không có khả năng toàn vẹn. Bất luận là vẽ tranh, hay là ước tính vụ nổ, Lý Đằng đều chỉ là tay mơ.
“Gã viện trường Hồ biến thái kia chắc là chết rồi?” Mấy cô gái đi đến vách tường thủy tinh, đưa mắt nhìn về chỗ trung tâm hồi phục.
Trong lúc mọi người bên này quan sát, thì ở chỗ trung tâm hồi phục, từ trong khói bụi mù mịt xuất hiện một bóng người rách nát bay thẳng lên cao, có vẻ như đang bay tới chỗ biệt thự thuỷ tinh, sau đó lơ lửng phía trên biệt thự.
“Con mẹ tụi bây! Dám phá huỷ hồn khí của tao! Phá hỏng chuyện lớn của tao! Tao tuyệt đối sẽ không buông tha tụi mày! Tao sẽ xé xác tụi mày thành mảnh vụn. À mà không, tao muốn hãm trước giết sau từng đứa!” Viện trường Hồ thở hổn hển, quần áo trên người hắn cháy khét, tóc cũng bị đốt trụi, có vẻ rất nhếch nhác.
Nói đúng ra, là dung hợp giữa viện trường Hồ và viện trưởng Trần, một con quái vật siêu cấp biến thái.
Hiệu quả cách âm của tường thuỷ tinh rất tốt, nhưng hiển nhiên viện trường Hồ có phương pháp truyền âm nào đó, ở bên ngoài hô gọi thế nào, người ở bên trong đều có thể nghe thấy toàn bộ.
“Làm sao bây giờ? Nhiều bom như vậy mà nổ không chết hắn.” Mấy cô gái lo lắng sốt vó.
Đặc biệt là “hãm trước giết sau”, nghe khủng bố như vậy, hơn nữa lần này dường như cũng không buông tha Lý Đằng.
Lý Đằng chẳng chút lo sợ, lại vẽ tiếp trên giấy.
Có nữ lệ quỷ bảo hộ, viện trường Hồ có hung ác thế nào, cũng không dám xông vào biệt thự.
Vẽ xong suôi, Lý Đằng đưa cho mấy cô gái, để các nàng nhìn kỹ bức tranh.
Bên trong bức tranh là viện trường Hồ, Lý Đằng vẽ sau lưng của lão một quả tên lửa, sau đó dùng xiềng xích hợp kim cột chặt lão vào trên tên lửa, phía trên hòn đảo là mặt trời trống không, tên lửa còn được thiết lập lộ tuyến, bay thẳng tới mặt trời.
Có vẻ như Lý Đằng chuẩn bị trói viện trường Hồ vào trên tên lửa rồi phóng tới mặt trời.
Cái ý nghĩ này không tệ, lúc mấy cô gái nhìn vào bức tranh, nhao nhao lộ vẻ bái phục trước ý nghĩ của Lý Đằng.
Mấy phút sau, viện trường Hồ ở bên ngoài đang mắng xổi xả đột nhiên phát hiện có điểm bất thường.
Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một quả tên lửa to bà cố! Sau đó là vô số sợi xiềng xích trói chặt hắn lên hoả tiễn!
“Tao đậu moá......” Viện trường Hồ còn chưa kịp mắng xong, đột nhiên tên lửa toé khói bay lên không trung, sau đó tăng tốc lao ra tầng khí quyển, vọt nhanh về phía mặt trời.
Lý Đằng lại vẽ thêm một bức tranh khác cho mấy cô gái nhìn.
Lần này là bên trên hoả tiễn có gắn camera, kéo dài ra ngoài, tiến hành ghi hình viện trường Hồ, đồng thời truyền ảnh trực tiếp vào tivi trong biệt thự.
Trải qua như vậy, tất cả mọi người có thể nhìn thấy trực tiếp cảnh viện trường Hồ bị phóng tới mặt trời.
“Ha ha ha ha......Chơi hay lắm!”
Mấy cô gái nhìn thấy viện trường Hồ ra sức liều mạng dãy giụa trên hoả tiễn, không khỏi cười rụng răng.
Thế nhưng, rất nhanh các nàng liền ngưng bặt.
Cái lão viện trường Hồ này, thế mà cưỡng ép tách cơ thể ra từng khúc, sau đó thoát ra khỏi xiềng xích, tiếp đến ghép lại với nhau, cũng giơ một cánh tay ra trước, giống như siêu nhân bay trở về trái đất! Rất nhanh đã bay trở về trên hải đảo, sau đó giảm tốc lơ lững phía trên biệt thự.
“Ranh con muốn hại chết tao? Xem tao là thằng hề à...? Tao dễ bị bắt nạt lắm chắc? Bọn mày đã chọc giận tao triệt để! Sớm muộn gì tia tàn hồn kia cũng biến mất! Đến lúc đó sẽ không còn ai ngăn cản tao được! Bọn mày vĩnh viễn đừng mong rời khỏi cái đảo hoang này! Tao sẽ hãm trước giết sau từng đứa! Tiếp đó luyện chế bọn mày thành con rối xác chết! Tao muốn cho bọn mày muốn sống không được muốn chết không xong!” Viện trường Hồ tức giận như điên, tiếp tục ở trên không rào gú uy hiếp.
“Làm sao bây giờ? Như vậy còn giết không được lão, lão chính là thân thể bất tử...! “ Mấy cô gái sợ hoảng hồn.
“Hừ! Cơ thể bất tử? Tôi còn chưa xài tuyệt kỹ đâu!” Trái lại Lý Đằng chẳng hề lo sợ.
Hắn lại tiếp tục vẽ.
Lần này hắn vẽ ra một cánh cổng dịch chuyển, hơn nữa còn là loại có thể khống chế di chuyển.
Sau đó hắn lại vẽ ra một cỗ máy điều khiển cánh cổng dịch chuyển, ở bên trên có nhiều nút bấm, có thể tùy ý thiết lập địa điểm dịch chuyển, đồng thời còn có màn hình truyền hình ảnh trực tiếp.
Sau khi vẽ xong suôi, hắn lại để cho mấy cô gái quan sát hai bức tranh.
Không bao lâu sau, phía sau viện trường Hồ đang kêu gào chửi bới, lặng yên không một tiếng động xuất hiện một cổng dịch chuyển.
Trong biệt thự thuỷ tinh thì có thêm một cỗ máy điều khiển cổng dịch chuyển.
Lý Đằng thao tác trên máy, nhanh chóng di động cổng dịch chuyển, cưỡng ép hút viện trường Hồ vào trong lỗ đen vũ trụ.
Viện trường Hồ đang mắng chửi phát hiện tình huống khác thường, nhưng chờ đến khi lão kịp phản ứng thì đã quá muộn, cả người bị cổng truyền tống hút vào trong vũ trụ.
“Chơi đồ công nghệ cao? Thì thế nào? Có thể giết chết tao à?”
“Ông mày là cơ thể bất tử! Cho dù xé nhỏ cơ thể lão tử thành từng mảnh nhỏ thì vẫn có thể hồi phục như cũ!”
Rất nhanh trong màn hình truyền đến giọng nói của viện trường Hồ, rất hiển nhiên là tín hiệu được thiết bị điều khiển truyền ngược trở về.
“Đậu móa! Đây là đồ chơi gì? “
“Lão tử không tin!”
Rất nhanh, lại nghe thấy tiếng mắng chửi của viện trường Hồ.
Ống kính máy quay chuyển hướng sâu trong vũ trụ.
Một cái lỗ đen khổng lồ xuất hiện trên màn hình.
Lý Đằng cài đặt điểm tới của cổng dịch chuyển, là trung tâm hệ ngân hà.
Cái lỗ đen kia rất lớn.
“Tao đậu moá! Khốn kiếp! “
Cơ thể viện trường Hồ bị lỗ đen xoắn nát thành sợi mì, cuối cùng lão mắng chửi được vài câu, cả người nhanh chóng bị lỗ đen xoắn nát bấy, sau đó lại chia tách thành từng hạt nguyên tử, thậm chí từng hạt nguyên tử mini rơi vào trong lỗ đen.
Đúng là bị xoắn thành từng mảnh.
Đáng tiếc hắn cũng hết cách khôi phục như cũ.
Hắn đã thành một phần của lỗ đen ở giữa hệ Ngân Hà.
“Tri thức chính là sức mạnh.”
Lý Đằng hạ bút trong tay xuống, ngửa đầu một góc 45 độ nhìn lên bầu trời.
Tiếp theo đó là từng đợt tiếng hoan hô của mấy cô gái, rốt cuộc kịch bản 《 Hoang Đảo Thần Bí 》 lần này đã chấm hết.
Từ phim du lịch phong cảnh đến tai nạn mưa bão, lại đến phim kinh dị, tiếp đó là phim kinh dị thần bí, cuối cùng dùng phim khoa học viễn tưởng để kết thúc mọi chuyện.