Chiến Lật Cao Không

Chương 268: Tầng hầm

Chương Trước Chương Tiếp

Đám diễn viên nữ thảo luận một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy đi theo Lý Đằng mới là an toàn nhất.

Bởi vì, theo các nàng suy nghĩ, trên đảo hoang không có chỗ nào là an toàn, nếu có, vậy nhất định là bên cạnh Lý Đằng.

Có Lý Đằng ở đây, ít nhất nếu phát sinh tình huống bất ngờ, còn có người quyết định, nói cho các nàng biết nên làm như thế nào.

Lý Đằng không ở đây, một khi xuất hiện tình huống bất ngờ, các nàng ngoại trừ thét lên thì cũng không biết làm gì khác.

Hơn nữa, các nàng ở bên trong bệnh viện tâm thần, vẫn là tồn tại vô hình đối với người khác, so sánh mà nói thì vẫn an toàn hơn Lý Đằng nhiều.

Nếu như tất cả mọi người đã đồng ý, Lý Đằng cũng không bác bỏ.

Hắn cầm lấy bản đồ vẽ tay của cảnh sát, dựa vào lối đi bí mật trên bản đồ mà tìm đường đi tới.

Trần Tư Văn cũng bị hắn trói chặt dẫn theo.

Trên mấy tờ giấy viết tay có ghi chú, vào lúc 0 giờ viện trường Hồ sẽ kích hoạt một cơ quan nào đó, chỉ có vào lúc này người bình thường mới có thể nhìn thấy tình huống trong tầng hầm, khoảng thời gian khác cho dù ở trước mặt, cũng chẳng nhìn thấy cái gì.

Lý Đằng theo bản đồ mà đi tới cửa vào bí mật, lúc đến nơi thì phát hiện cửa vào bí mật cũng không khóa, cũng không cần phá khoá, chỉ có một gã hộ lý cao lớn đang canh gác, sau khi tên kia nhìn thấy Lý Đằng đi tới, liền quay người bỏ chạy, căn bản không có ý định ngăn cản Lý Đằng.

Mở cánh cửa ra, bên trong là một loạt tủ sắt dựa sát tường.

Dựa theo miêu tả trên giấy viết tay, chỉ cần đẩy dãy tủ sắt này ra, thì phía sau có một cánh cửa bí mật.

Lý Đằng cởi bỏ dây trói hai tay cho Trần Tư Văn, lại bắt hắn đẩy tủ sắt.

Hiển nhiên là Trần Tư Văn rất quen thuộc nơi này, dễ dàng đẩy tủ sắt qua một bên.

Quả nhiên phía sau tủ sắt có một cánh cửa bí mật.

Bên trên cánh cửa bí mật có dòng chữ máu.

“Hoan nghênh ông chủ đến đây tham quan học tập.”

Cực kỳ khiêu khích...!

Hiển nhiên là viện trưởng Hồ biết rõ Lý Đằng sẽ đi qua chỗ này, cũng không có ý định ngăn cản Lý Đằng, còn cố ý khoe khoang thực lực trước mặt Lý Đằng.

Mặc dù có nữ lệ quỷ bảo vệ, tao không có cách nào bắt mày, nhưng bây giờ mày cũng không có cách nào bắt tao, chỉ có thể trơ mắt nhìn tao gia tăng sức mạnh, cuối cùng thoát khỏi trói buộc tia tàn hồn trong tay nữ lệ quỷ.

Mà bọn mày chỉ có thể dậm chân tại chỗ, sau đó trơ mắt nhìn tao từng bước hành hạ bọn mày đến chết.

Khiến người khác tức giận...!

Quá láo!

Sau khi bước vào cánh cửa bí mật, phía trước có một cầu thang đi xuống.

Cầu thang rất nhỏ, cùng lúc chỉ có thể đủ một người đi qua.

Vừa mới bước xuống cầu thang, thì đã ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhàn từ dưới bốc lên.

Bước vào cầu thang tối đen, nhìn thấy nó trực tiếp kéo dài xuống mặt đất, đám diễn viên nữ đều rất sợ hãi.

Cũng may trước đó Lý Đằng đã chuẩn bị một cái đèn pin, có đèn pin chiếu sáng nên có thể nhìn rõ tình cảnh dưới đó.

Hai tay Trần Tư Văn lại bị trói ngoặt ra sau, Lý Đằng dùng dây thừng buộc vào tay để cho hắn đi trước dẫn đường.

Đám diễn viên nữ xếp thành một hàng đi ở phía sau.

Tầng hầm này rất sâu, Lý Đằng cảm giác cái cầu thang nhỏ này đi xuống khoảng cách bằng 4 tầng lầu, mới đi tới nền đất bằng phía dưới.

Mùi máu tươi ở chỗ này cũng đậm hơn, khiến cho người ta ngửi thấy mà có chút hoa mắt.

Bên trong tầng hầm truyền đến một ít tiếng kêu thảm thiết như rên la, tựa hồ là bị cửa chặn, nghe không quá rõ ràng.

Mặt đất cùng vách tường đều ẩm ướt sền sệt, đế giày dẫm lên có chút dinh dính, khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn khó nói thành lời.

Dù sao......bất luận là phim điện ảnh, hay là phim truyền hình, hoặc là quái vật BOSS trong trò chơi, đều có công thức chung là không thích sạch sẽ, lúc nào cũng khiến cho hang ổ trở nên nhớp nháp, tựa hồ làm như vậy có thể khiến bọn hắn trâu chó.

Đi được vài bước, phía trước liền xuất hiện một cánh cửa.

Cửa cũng rất dính, một cánh cửa gỗ khá dầy.

Dưới mệnh lệnh của Lý Đằng, Trần Tư Văn dùng tay ra sức đẩy cửa gỗ.

Cửa gỗ vừa bị đẩy ra, một mùi máu nồng đậm tanh tưởi dội vào mặt, gần như có thể khiến người khác ngất xỉu.

Ngoại trừ mùi máu tanh nồng đậm ra, còn có các loại tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng khóc cùng với tiếng rên rỉ.

Bên trong phòng có chút ánh sáng, mặc dù không sáng lắm, nhưng đủ để nhìn rõ toàn bộ tình cảnh trong phòng.

Tầng hầm này rộng khoảng 100 mét vuông.

Mặt đất cùng vách tường bị phủ kín mấy thứ như màng dính động vật, vẫn còn nhúc nhích.

Cảnh tượng ở giữa tầng hầm nhìn thấy mà giật mình.

Có một con quái vật hình tròn, được ghép bởi mấy chục người bị chặt đứt tay chân kết dính với nhau thành một khối.

Tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng rên, chính là từ mấy chục đầu người trên mình con quái vật này.

Bọn hắn tựa hồ vẫn có ý thức, hoặc phát ra tiếng khóc thống khổ, hoặc phát ra tiếng thét sợ hãi, hay hoặc kêu thảm thiết.

Phía dưới quái vật hình tròn có rất nhiều xúc tu, hoặc là loại ống dẫn gì đó.

Mấy ống dẫn đang bám vào trên người gã đàn ông loã thể ngồi xếp bằng dưới đất, tựa hồ đang bơm thứ gì cho hắn, dựa theo lời giải thích từ ghi chú cảnh sát, thì đây là Thi Khôi giúp đỡ chữa trị thần hồn của gã viện trưởng.

Nhìn tướng mạo gã đàn ông, hiển nhiên chính là viện trường Hồ của trung tâm hồi phục.

Một màn này đúng là đáng kinh tởm, tạo cho người ta cảm giác muốn nhập vai chiến đấu ngay tại chỗ, xúc động muốn giết sạch mấy thứ này.

Trong trò chơi máy tính, bình thường chơi đến giai đoạn này, trên tay người chơi đã sở hữu vũ khí lợi hại.

Đáng tiếc Lý Đằng không có.

Ngược lại là có thể cân nhắc tìm một vài chất đốt như xăng dầu các loại tới đây thiêu sống thứ này.

Nhưng Lý Đằng đã sớm bỏ qua ý nghĩ này.

Bởi vì, bốn phía căn hầm này có một trận pháp vô hình.

Tựa như một vách tường không khí, ngăn cách bên trong với bên ngoài.

Bất luận là thứ gì cũng không có khả năng đánh xuyên vách tường này.

Hai gã cảnh sát đã làm thí nghiệm ở mặt này, kết quả suýt khiến bản thân chết cháy, nhưng trận pháp trước mặt vẫn bình yên vô sự.

Nếu như không phải từ 0 giờ đến 1 giờ có thể tiến vào, thì những lúc khác ở đây, thậm chí còn nhìn không thấy trận pháp, cũng không nhìn thấy vật gì bên trong.

“Hai ngày sau, tao sẽ đại công cáo thành. Tao sẽ ở trước mặt mày, từng bước một giày vò đám mỹ nữ sau lưng mày bằng đủ loại tư thế, sau đó mới hành hạ mày tới chết, khặc khặc khặc......” Viện trường Hồ ngồi thẳng dưới đất, không có mở mắt, nhưng đột nhiên phát ra âm thanh, rõ ràng là nói cho Lý Đằng nghe.

Lúc hắn cười to, mười mấy cái đầu sau lưng hắn cũng cười lên ha hả, nhưng tiếng cười của bọn hắn nghe rất chói tai cùng sắc nhọn, khiến cho người nghe được không thoải mái, có một loại cảm giác buồn nôn.

Mấy cô gái sau lưng Lý Đằng đều biến sắc, các nàng còn tưởng rằng nhân vật phản diện này không nhìn thấy các nàng.

Xem ra vị viện trưởng Hồ này có thể nhìn thấy các nàng, hơn nữa kế tiếp còn muốn tra tấn các nàng bằng đủ thứ biến thái.

Đây cũng quá kinh khủng?

Chúng tôi chỉ là diễn viên? Tại sao phải gặp chuyện kinh tởm đến vậy?

Lý Đằng, anh nhất định phải nghĩ cách hạ gục nhân vật phản diện này...! Ngàn vạn đừng để chúng tôi rơi vào tay hắn...!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)