Vương Mẫn cũng chạy tới, giáng một cú tát vào đầu Trần Tư Văn.
Trần Tư Văn đặt mông ngồi sải lai trên đất, sắc mặt càng thêm hoảng sợ.
“Hắn không nghe chúng ta nói, cũng không nhìn thấy chúng ta ư? Cảm giác này thật là lạ...! “
“Đúng vậy nha, chẳng lẽ chúng ta là quỷ thật ?”
“Đừng có mà đoán mò, chúng ta chỉ đóng vai quỷ thôi. “
“Thành phố điện ảnh thật lợi hại, diễn quỷ cũng thành quỷ thật, người khác nhìn không thấy nghe chẳng được.”
Mấy sinh viên nữ chụm đầu bàn tán, cảm thấy rất tò mò với những gì diễn ra trước mặt.
“Này! Tôi nói ông có nghe không hả?” Hoàng Đình Đình đi tới sát bên lỗ tai Trần Tư Văn rống to.
Trần Tư Văn không có phản ứng gì, tiếp tục hoảng sợ nhìn xem bốn phía, sau đó lại nhìn Lý Đằng.
“Nghĩ thông chưa? Tôi cảm thấy có một số việc không cần ông đi tra tài liệu, cũng có thể trực tiếp nói cho chúng tôi biết.” Lý Đằng ngồi xổm trước mặt Trần Tư Văn, vỗ vỗ vào má trái của hắn.
“Những oan hồn kia đều hiện về?” Trần Tư Văn lộ vẻ chán nản.
“Ông cảm thấy thế nào?” Lý Đằng ra dấu cho Elsa, Elsa đá một cước vào lưng Trần Tư Văn.
Ngoại trừ lúc đầu đá vào đũng quần Trần Tư Văn, thì Elsa, Vương Mẫn và mấy người khác cũng ra tay không nặng, chỉ là muốn biểu hiện ra dáng trước mặt Lý Đằng, cũng không tạo thành sát thương quá lớn cho Trần Tư Văn, chủ yếu là đả kích tâm lấy khiến cho hắn ta sợ hãi.
“Để tôi ngẫm lại.” Trần Tư Văn cúi đầu, gương mặt nhăn nhăn nhó nhó.
Trong văn phòng yên tĩnh trở lại, Lý Đằng nhìn thấy bộ dạng Trần Tư Văn như vậy, cũng không có ép buộc hắn, nếu như hắn nguyện ý chủ động nói ra thì quá tốt rồi.
“Chúng ta có thể đánh hắn, chứng tỏ hắn có thể cảm giác được chúng ta, nếu như hắn thò tay bắt chúng ta, chẳng phải chúng ta sẽ không chạy thoát?”
“Đúng vậy, không phải quỷ là vô hình vô chất hay sao? Nhưng chúng ta đều có thân thể, cũng có thể cầm lấy đồ vật xung quanh.”
“Làm người tàng hình cũng không tệ...! trộm tiền khắp nơi, đủ thứ đồ vật.”
“Trộm tiền trong thế giới kịch bản làm cái quái gì...?”
Các cô gái lại bắt đầu bàn tán ríu rít.
“Ai, có chuyện tôi cảm thấy rất kỳ quái, chúng ta có thân thể, chẳng qua là tàng hình, gặp loại tình huống này, các người nói, nếu như chúng ta tiểu lên đầu hắn thì sẽ có kết quả gì? “ Hoàng Đình Đình nghĩ ra một vấn đề kỳ quái.
“Cô thử xem sẽ biết.” Lưu Thi Na trả lời Hoàng Đình Đình.
“Tôi chẳng thèm thử! Xấu hổ chết.”
“Lại không có ai nhìn thấy cô.”
“Tiền bối có thể nhìn thấy...! Đúng rồi, Thi Na, rốt cuộc đêm qua cô và tiền bối xảy ra chuyện gì? “ Hoàng Đình Đình đột nhiên nhớ ra gì đó.
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì...? Đừng nói mò...! “ Lưu Thi Na lập tức đỏ mặt.
“Tôi thấy mà, cô ngồi lên tiền bối......”
“Chớ nói lung tung! Có một số việc cô có thể thảo luận hay sao?” Vương Mẫn cắt lời Hoàng Đình Đình, đúng là một đám trẻ ranh không hiểu chuyện. Tiền bối cùng Lưu Thi Na thừa dịp mọi người đi ngủ, làm một vài chuyện mờ ám, điều này cũng có thể nói ra được? Còn muốn lăn lộn trong đoàn phim hay không?
Không nghĩ tới tiểu yêu tinh Lưu Thi Na này thật là lớn gan, dám ăn vụng trước mặt Liễu Nhân.
Bất quá đoán chừng tiền bối cũng không nghĩ tới khi đó Dương Nghệ Thù lại đột nhiên thét lên phá hỏng chuyện tốt của hai người?
Lý Đằng vốn đang tập trung tinh thần chờ nghe Trần Tư Văn nói ra gì đó, kết quả nghe thấy mấy cô gái nói chuyện càng ngày càng không đúng, làm sao giống như hắn và Lưu Thi Na cùng ăn vụng?
Những chuyện này vốn là sau khi nói ra sẽ có thể giải thích rõ, cô giáo Vương ngươi chặn họng Hoàng Đình Đình như vậy, chẳng phải là giậu đổ bìm leo ư?
“Có đúng là ông chủ không nhớ chuyện gì sao?” Rốt cục Trần Tư Văn đã mở miệng.
“Có một số việc tôi nhớ rõ, nhưng lại quên đi một vài chuyện, tôi muốn thử xem ông có nói thật hay không, sau đó mới quyết định xử lý ông thế nào.” Lý Đằng không rõ ràng cho lắm, tiếp tục doạ dẫm Trần Tư Văn.
“Tôi cũng là người bị hại...! “ Trần Tư Văn lộ vẻ ủy khuất.
“Vậy ông nói từ đầu đi, ông có phải người bị hại hay không, tôi sẽ tự mình phán đoán.” Lý Đằng ra dấu cho Elsa, hai cô gái phản ứng rất nhanh, vội vàng đưa tới hai cái ghế.
Sau khi Lý Đằng ngồi xuống, lại để cho Trần Tư Văn ngồi đối diện hắn.
Nhìn thấy Lý Đằng tùy ý ra lệnh cho đám oan hồn, khiến cho cái ghế tự di chuyển, trên mặt Trần Tư Văn lại lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Thật giỏi...! Chúng ta có thể ghép thành một nhóm biểu diễn ảo thuật, tiền bối phụ trách chỉ huy, chúng ta phụ trách đưa đạo cụ bay đầy trời, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền!”
“Sáng kiến hay.”
“Ha ha, chết cười.”
“Tiền bối đang nói chuyện nghiêm túc, các cô có thể yên lặng được không?”
“Bọn họ lại nghe không chúng ta nói chuyện.”
“Tiền bối có thể nghe được...! “
“Yên lặng! nín ngay! Đừng cãi nhau nữa, một đám nhóc ranh phá phách! “
......
“Vậy tôi sẽ nói...... bắt đầu từ lúc xây dựng trung tâm hồi phục.” Trần Tư Văn cúi đầu nói.
“Ừ, ông nói ra toàn bộ mọi chuyện, chi tiết vào.” Lý Đằng nhấn mạnh vài câu.
“Có một số việc là tự mình tôi trải qua, nhưng là có một vài chuyện là tôi nghe nói, sẽ không giấu thứ gì......”
“Đầu tiên, phải bắt đầu từ khi đội xây dựng vào ở. “
“Trước khi xây dựng toà trung tâm hồi phục này, nguyên bản lúc đầu là bệnh viện tâm thần vài chục năm trước. Sau đó đội xây dựng tiến vào, phát hiện kết cấu xi măng cốt thép của bệnh viện vài chục năm trước vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, không chỉ còn nguyên xi, hơn nữa kiên cố rắn chắc dị thường, không cần phải đổ móng xây lại.”
“Vì vậy, ông chủ thầu đội xây dựng nảy sinh lòng tham, hắn cũng không có phá bỏ toàn bộ toà nhà để xây mới, mà là trực tiếp tu sửa bệnh viện tâm thần rồi lắp đặt thêm thiết bị. Thế nhưng trong quá trình tu sửa, tận mắt công nhân xây dựng nhìn thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, còn có vài công nhân bị mất tích rất bí ẩn.”
“Bởi vì mấy công nhân mất tích đều đến từ vùng núi vắng vẻ, không cần tiền bồi thường, cộng với không ai nhìn thấy công nhân mất tích, có chết cũng mất xác, chủ thầu đội xây dựng dùng tiền bịt miệng công nhân, ém nhẹm mọi chuyện.”
“Về sau tại sao lại lộ ra ?” Lý Đằng xen vào một câu.
“Là ông chủ thầu đội xây dựng phát điên, tự hắn nói ra......Trong căn phòng lớn tự do hoạt động ấy, hắn có vẻ rất thân với cậu, là cái người có vết sẹo trên má trái......” Trần Tư Văn nhắc lại căn phòng lớn từng dẫn Lý Đằng tới đó.
“Ah, ông nói tiếp đi.” Lý Đằng vừa nghe liền hiểu, chính là cái gã chủ động tới gần Lý Đằng, người bệnh tự xưng là thiên tài.
“Sau khi tu sửa trung tâm nghiên cứu xong, bắt đầu dùng mức lương cao ngất tuyển nhân viên thí nghiệm.”
“Nhân viên thí nghiệm?” Lý Đằng lại cắt ngang lời Trần Tư Văn.
“Ừ, tên gọi đầy đủ của chỗ này là trung tâm nghiên cứu hồi phục rối loạn nhân cách nghiêm trọng, chủ yếu là tiến hành nghiên cứu, về phần hồi phục, chẳng qua là tìm kiếm vật thí nghiệm để nguỵ trang. Mục đích chủ yếu, có lẽ ông chủ cậu mới là người hiểu rõ nhất, chính là vì nghiên cứu rõ ràng cơ chế phát bệnh cùng với phương pháp trị liệu căn bệnh này, sau đó tiến hành trị liệu cho cậu.” Trần Tư Văn liếc nhìn Lý Đằng.
“Nói tiếp.” Lý Đằng chẳng hề biến sắc.
Thoạt nhìn vai của hắn cũng không phải là người tốt lành gì, vì chữa bệnh cho mình, dùng tiền xây dựng cái trung tâm nghiên cứu hồi phục này, sau đó dùng người bệnh khác làm vật thí nghiệm.