“Lúc trước đạo diễn đã từng nói qua, có thể trong lúc diễn xuất sẽ có một vài nhắc nhở, tôi đoán chừng người giả mạo sinh viên kia, có thể nhận được nhắc nhở từ kịch bản, chỉ có mỗi cô ta biết mình là giả mạo.” Lý Đằng tiếp tục phân tích.
“Các cô ai là giả mạo?” Elsa lộ vẻ hung ác nhìn về mấy cô sinh viên Dương Nghệ Thù, Lưu Thi Na, Hoàng Đình Đình, Phạm Văn Điệp.
Về phần Liễu Nhân, đây không phải là đối tượng nàng có thể hoài nghi, cho dù hoài nghi, cũng chỉ có thể nói riêng cho Lý Đằng, nàng chỉ phụ trách tra hỏi bốn sinh viên nữ này là được.
“Không phải tôi.”
“Cũng không phải tôi. “
“Tuyệt đối không phải tôi.”
“Tôi khẳng định là không phải.”
Bốn cô gái bị doạ sợ, nhao nhao phủ nhận.
“Nếu mọi người có manh mối hoặc hoài nghi gì, cũng có thể nói ra. Tôi sẽ nói thật cho các cô biết, dựa vào kinh nghiệm diễn xuất của chúng tôi, nếu như không tìm ra sinh viên giả mạo, cuối cùng người thua sẽ là số đông, chỉ có một mình người kia đạt được thắng lợi, tôi nghĩ khẳng định trong số chúng ta sẽ không muốn xuất hiện loại tình huống này đúng không?” Elsa lại nói tiếp.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không ai nói gì.
“Cô thấy thế nào?” Elsa hỏi Vương Mẫn bên cạnh một tiếng.
Hai giáo viên các nàng khẳng định có thể tránh được hiềm nghi, cho nên nàng xem ra Vương Mẫn đáng tin hơn.
“Tôi cảm thấy......Tôi chỉ thuận miệng nói một chút, không nhất định là chính xác, tôi cảm thấy......học trò Dương có hiềm nghi rất lớn “ Vương Mẫn nhìn về phía Dương Nghệ Thù.
“Tại sao là tôi? Không phải tôi đâu...! “ Dương Nghệ Thù nghe xong, liền ủy khuất đến mức suýt khóc.
“Trong tấm ảnh xuất hiện thêm một người, chỉ có nàng nhìn thấy nữ quỷ trong buồng vệ sinh, buổi tối nữ quỷ kia xuất hiện trên giường, cũng do nàng phát hiện, tại sao tất cả đều trùng hợp như vậy, đều do nàng nhìn thấy hoặc là phát hiện ra? Có thể chính là nàng đang làm trò quỷ hay không? học trò Dương, tôi chỉ kể chuyện không kể người, không phải tôi nhằm vào cô......” Vương Mẫn giải thích vài câu.
Ba nữ sinh kia vừa nghe Vương Mẫn nói như vậy, trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ tránh xa Dương Nghệ Thù, tựa hồ đang nhìn thấy quỷ sống.
“Thật không phải tôi, tôi cũng không biết tại sao luôn gặp nữ quỷ kia, thật không phải là tôi.” Dương Nghệ Thù rất ủy khuất, tâm thần suy sụp khóc rống lên.
“Đừng khóc nữa, mọi người chỉ thảo luận, hơn nữa muốn giả mạo các loại cũng phải có điều kiện tiên quyết, không có chứng cớ xác thực khẳng định không thể quyết định là cô, chúng tôi sẽ không đần độn, u mê mà vội vàng kết luận, cô không cần phải sợ hãi như vậy.” Lý Đằng bước tới vỗ vỗ bả vai Dương Nghệ Thù dỗ dành nàng vài câu.
“Tôi chỉ là suy đoán, vừa rồi mấy câu tôi nói đều là trùng hợp, đều là chuyện không xác định, không thể tính là chứng cớ.” Vương Mẫn cũng thuận miệng bổ sung vài câu.
“Chuyện này, hiện tại chúng ta nên làm gì?” Elsa hỏi thăm ý kiến của Lý Đằng, kịch bản lần này không quá khó giải, nhưng lại khiến người ta không biết đường nào mà lần.
“Tôi có loại cảm giác, vụ án này dính đến rất nhiều mạng người, dính đến chuyện kinh doanh của bệnh viện tâm thần vài chục năm trước. Tại sao bệnh viện tâm thần này đi vào hoạt động 5 năm liền đóng cửa, nếu tìm được nguyên nhân nó đóng cửa, cùng với trong thời gian 5 năm kia đã xảy ra chuyện gì, có thể sẽ giúp đỡ chúng ta tháo gỡ nút thắt trong kịch bản lần này.” Lý Đằng nghĩ một hồi bèn nói ra.
“Ừ, Lý tổng quá giỏi! Mấy câu vừa rồi khiến cho chúng tôi sáng tỏ thông suốt.” Elsa giơ ngón cái khen ngợi Lý Đằng
“Tôi thành Lý tổng lúc nào?” Lý Đằng ngây người nói.
“Vai diễn của cậu trong kịch bản này là ông chủ lớn kiêm hoạ sĩ, gọi một tiếng Lý tổng cũng rất bình thường, nếu như chúng ta đang diễn xuất, cũng tận lực nhập tâm vào vai diễn của mình thì tốt hơn.” Elsa cười cười, đây là nàng đang giúp đỡ Lý Đằng, thành lập hình tượng uy nghiêm trước người mới, gọi thẳng tên Lý Đằng, chẳng phải rất vô lễ hay sao?
“Cô nói cũng đúng.” Lý Đằng như có điều suy nghĩ.
Lúc trước nhầm lẫn về kịch bản, khiến cho hắn không chú tâm vào vai diễn trong kịch bản.
Bằng không thì tại sao lại quên mất chuyện quan trọng như thiếu một người mẫu trong đội.
Nếu muốn biết rõ những chuyện đã xảy ra trên đảo hoang này, có vẻ hắn nên chú tâm vào chuyện nhập vai vào nhân vật.
Nhân vật của hắn là gì? Ông chủ và hoạ sĩ.
Hắn là ông chủ trung tâm hồi phục này.
Nơi đây, do hắn quyết định.
Mặc dù đã trải qua vài chục năm từ lúc bệnh viện được xây dựng, nhưng chưa hẳn là không tìm ra manh mối để lại. Tài liệu liên quan, rất có thể được cất giấu trong trung tâm hồi phục này.
Lý Đằng quyết định điều tra vị bác sĩ gặp được ở lúc đầu vào cửa.
Sau khi dựa theo đường cũ trở lại lối vào, Lý Đằng đã tìm thấy văn phòng kia.
Gã bác sĩ dẫn đường đang ngồi trong phòng.
Lý Đằng đi vào, bác sĩ ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Lý Đằng xem xét bảng tên bác sĩ, trên đó viết là Trần Tư Văn, là một trưởng khoa bệnh viện, thoạt nhìn địa vị của hắn trong trung tâm hồi phục này tương đối cao.
“Bác sĩ Trần, hiện tại trung tâm hồi phục này do ai phụ trách?” Lý Đằng hỏi Trần Tư Văn.
Elsa đi qua, thò tay quơ quơ trước mặt hắn, Trần Tư Văn không có phản ứng gì.
Thoạt nhìn tên này hiểu rõ bệnh án của Lý Đằng, biết rõ Lý Đằng có chứng ảo giác, cho nên lúc trước Lý Đằng nói “chúng tôi”, hắn cũng nói “các cậu” với Lý Đằng, đại khái là sợ kích thích bệnh tình của Lý Đằng.
Giống như lúc Lý Đằng hỏi nữ hộ lý kia có thấy những người khác hay không, nữ hộ lý nói có thể, kỳ thật cô ta chẳng nhìn thấy gì.
Hắn là ông chủ, nhưng mấy người này xem hắn như người bệnh tâm thần, nói như vậy cũng chỉ là chiều theo bệnh tình của hắn mà thôi.
“Do viện trưởng Hồ phụ trách.... “ Trần Tư Văn trả lời Lý Đằng.
“Hiện tại viện trưởng Hồ đang ở đâu? ông gọi lão tới đây, nói tôi có chuyện tìm lão.” Lý Đằng nói với Trần Tư Văn.
“Viện trưởng Hồ......có thể......Ừ, cậu có chuyện gì? Nói với tôi cũng được mà.” Trần Tư Văn hơi do dự từ chối Lý Đằng.
“Tôi đang tìm kiếm hồ sơ tư liệu của trung tâm hồi phục, hồ sơ tư liệu ghi chép tất cả chuyện kỳ lạ, còn kể cả tư liệu của toà bệnh viện tâm thần mấy chục năm trước, ông có thể cung cấp cho tôi không? “ Lý Đằng nhìn thẳng vào mắt Trần Tư Văn.
“Chuyện này......Nào có chuyện gì kỳ lạ......ở chỗ chúng tôi chỉ lưu trữ tài liệu bệnh nhân.” Ánh mắt Trần Tư Văn có chút loé lên.
“Vậy sao? Ông có hai lựa chọn, một loại là thành thành thật thật mà giao tư liệu cho tôi, loại còn lại chính là tôi áp dụng một số thủ đoạn phi thường bắt ông giao ra, ông cảm thấy cách nào tốt hơn?” Hiện tại nếu như Lý Đằng đã rõ ràng phải làm gì, đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn thực hiện mục đích.
“Như vậy đi, buổi sáng tôi còn mở cuộc họp, chờ tôi làm xong, buổi chiều tôi sẽ sửa sang tài liệu giao cho cậu.” Trần Tư Văn đứng dậy, rõ ràng đang lừa gạt Lý Đằng.
Lý Đằng đưa mắt ra dấu cho Elsa.
Elsa đá một cú vào dưới đũng quần Trần Tư Văn.
“Á...! “ Trần Tư Văn kêu thảm một tiếng té quỵ trên đất, sau đó cực kỳ hoảng sợ nhìn ngắm bốn phía.