Chiến Lật Cao Không

Chương 258: Hoạ sĩ

Chương Trước Chương Tiếp

“Cậu đang đùa giỡn với tôi sao, làm sao mà tôi không biết ông chủ lớn, hoạ sĩ lớn như cậu.” Người bệnh cười hì hì liếc nhìn Lý Đằng.

Có vẻ như bệnh nhân này không phải nói xạo, thân phận của Lý Đằng ở trong kịch bản đúng là hoạ sĩ.

Ông chủ lớn là có ý gì.

“Trước kia tôi cũng là người bệnh trong này sao?” Lý Đằng hỏi một câu thăm dò bệnh nhân kia.

“Cái gì mà người bệnh... Chúng ta không phải người bệnh, chúng ta đều là thiên tài, những người khác không hiểu thiên tài như chúng ta, theo không kịp suy nghĩ của chúng ta, mới gọi chúng ta là người bệnh.” Bệnh nhân kia có chút mất hứng.

“Ừ, chúng ta đều là thiên tài.” Lý Đằng quay sang nhìn mấy cô gái, sau đó mới trả lời.

“Chẳng lẽ mấy cô gái còn bám theo cậu sao?.” Người bệnh nhỏ giọng hỏi Lý Đằng.

“Anh nói gì thế?” Lý Đằng không hiểu cho lắm.

“Những thứ oan hồn kia, oan hồn đáng sợ.” Người bệnh nói nhỏ bên tai Lý Đằng.

“Anh nói các nàng là oan hồn?” Lý Đằng ngó sang mấy cô gái rồi nói.

“Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ có biện pháp đuổi các nàng đi, đừng bỏ cuộc.” Người bệnh ra sức vỗ vỗ bả vai Lý Đằng.

Lý Đằng quan sát bệnh nhân này hơn nửa ngày, hắn dường như ý thức được cái gì.

Không chỉ là bệnh nhân này, còn có vị bác sĩ kia.

Bọn hắn, giống như đều không nhìn thấy 7 diễn viên nữ.

“Elsa” Lý Đằng tới gần Elsa nói nhỏ vào tai nàng vài câu.

“Khặc khặc khặc, giữa ban ngày các nàng không thể nào xuất hiện, cậu đừng làm tôi sợ. “ Người bệnh nhìn thấy Lý Đằng đang thì thầm bèn phát ra tiếng cười kỳ quái.

Elsa giơ bàn tay đến trước mắt người bệnh kia, sau đó quơ quơ trước mặt hắn.

Người bệnh không có chút phản ứng nào.

Elsa tát cho người bệnh kia một cái.

Người bệnh kia bụm lấy mặt của mình, rất hoảng sợ nhìn về phía Elsa, nhưng ánh mắt lại không tập trung.

“Chuyện không liên quan đến tôi... Đều là hắn hại chết các người, đừng tìm tôi.” Người bệnh lộ vẻ sợ hãi mà hô vài tiếng, sau đó chạy tới góc tường.

Sau đó ngồi xổm bụm đầu trong góc, dường như trong miệng đang lẩm bẩm cái gì.

Mấy người bệnh còn lại nhìn thoáng qua chỗ này, nhưng cũng không có mở miệng nói cái gì, tât cả đều tiếp tục công việc.

“Hắn không nhìn thấy các cô, có thể vị bác sĩ kia cũng không nhìn thấy các cô.” Lý Đằng cho ra một kết luận.

“Đây là ý gì” Mấy cô gái có chút ngơ ngác.

“Hắn nói các cô là oan hồn, là bị tôi hại chết, điều này chứng tỏ hiện tại các cô cũng là quỷ, nhưng mà nói như vậy thì không chính xác, có nghĩa là trong bộ phim này, vai diễn của các cô chính là một đám quỷ, một đám quỷ luôn bám theo tôi.” Lý Đằng nhíu mày.

“Sau đó thì sao” Các cô gái chờ Lý Đằng phân tích tiếp.

“Trước tiên để tôi dẫn các cô đi dạo xung quanh, phải xác nhận xem có đúng là bọn họ không nhìn thấy các cô hay không.” Hiện tại trong đầu Lý Đằng đã có chút ý tưởng đại khái về kịch bản, nhưng mà chưa chắc lắm.

Ra cửa, bên ngoài hành lang có một hộ lý, vừa vặn từ đằng xa đi tới.

Một nữ hộ lý trung niên.

Lý Đằng bước tới chỗ nàng.

“Cô có nhìn thấy các nàng không?” Lý Đằng trực tiếp mở miệng hỏi nữ hộ lý kia một tiếng.

“Có thể..., ông chủ. “ Nữ hộ lý tươi cười trả lời Lý Đằng.

“Tôi là ông chủ trung tâm hồi phục này sao?” Lý Đằng vừa hỏi, vừa ra dấu cho Elsa.

Elsa vội vàng bước tới, dùng tay quơ quơ trước mặt nữ hộ lý, nữ hộ lý không có chút phản ứng nào. Đổi qua mấy cô gái khác cũng vậy, đều là kết quả giống nhau.

“Ngài là ông chủ tốt bụng nhất trên thế giới này, cảm tạ ngài thu nhận chúng tôi, người tốt như ngài nhất định sẽ được hồi báo.” Nữ hộ lý rất cung kính trả lời Lý Đằng.

“Được rồi, cô đi làm việc đi.” Lý Đằng phất tay đuổi nữ hộ lý kia.

“Tốt.” Nữ hộ lý rảo bước đi xa.

Sau khi đi trong hành lang một hồi, lại nhìn thấy một gã bác sĩ trẻ tuổi.

“Chào ngài.” Bác sĩ trẻ tuổi chủ động lên tiếng chào hỏi Lý Đằng.

Lý Đằng vừa trò chuyện cùng hắn, vừa ra dấu cho đám người Elsa làm thí nghiệm.

Quả nhiên, hắn cũng không nhìn thấy các nàng.

Elsa sút cho bác sĩ một đá.

Bác sĩ nhìn về phía Elsa, sau đó rất hoảng sợ bỏ chạy mất dạng.

“Tôi là ông chủ trung tâm hồi phục này, toà biệt thự thuỷ tinh trong rừng cây cũng là của tôi, các cô đều bị tôi hại chết, hiện tại các cô đều là oan hồn, vẫn luôn bám theo tôi.” Lý Đằng nói cho mấy cô gái tin tức mà hắn tổng kết được.

“Đồng thời, tôi còn là người bệnh tâm thần. Bởi vì luôn nói chuyện với không khí, cho nên, xem như tinh thần phân liệt.” Lý Đằng lại bổ sung một câu.

“Vai của chúng tôi đều là oan hồn, vậy còn nữ sinh thứ 5 trên mặt đầy chấm đen kia, luôn quấn quít lấy chúng tôi, vậy nàng là cái gì?.” Vương Mẫn hỏi Lý Đằng một câu.

“Manh mối quá ít, đúng rồi, nơi này là một trung tâm nghiên cứu phục hồi rối loạn nhân cách trầm trọng, tôi là người xây dựng, chứng minh tôi mắc bệnh tâm thần, có lẽ liên quan tới rối loạn nhân cách. “ Lý Đằng lại nghĩ tới một điểm.

Mọi người vẫn chưa hiểu cho lắm.

“Tôi là một nhà hoạ sĩ, đồng thời tôi còn là một ông chủ giàu có, hai năm trước tôi mua cái đảo hoang này, mà cái đảo hoang từ rất nhiều năm trước đã xây dựng một bệnh viện tâm thần, chỉ đưa vào hoạt động 5 năm liền đóng cửa, vừa tu sửa bệnh viện tâm thần này xong thì có người liên tục mất tích, hai gã nhân viên cảnh sát lên đảo điều tra, kết quả đều bị điên.”

“Đa số nhân viên đều rời khỏi hòn đảo này, chỉ có một vài người bệnh cùng nhân viên y tế vẫn còn chờ đợi rời đi.”

Lý Đằng lấy ra những tài liệu sưu tập được, cẩn thận nghiên cứu rồi cho ra kết luận.

“Ông chủ này, là một tay hoạ sĩ rất mê gái, hắn xây dựng biệt thự thủy tinh, tại sao phải ngăn thành nhiều phòng như vậy, là hắn dùng gian phòng kia nhốt hai giáo viên, bốn nữ sinh viên của học viện nghệ thuật cùng một cô người mẫu, à cô người mẫu do ai đóng vậy?” Lý Đằng đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn vô thức nhìn về phía Liễu Nhân.

“Thân phận của em là sinh viên.... “ Liễu Nhân vội vàng nhắc nhở Lý Đằng.

Mọi người đều lộ vẻ nghi ngờ nhìn về Liễu Nhân.

Bởi vì Liễu Nhân vẫn luôn đi theo Lý Đằng, khiến cho người ta vô thức quên đi thân phận sinh viên của nàng.

Thậm chí có vài người không chú ý tới sự có mặt của nàng.

Như vậy, trong 8 người bọn họ, xuất hiện 5 sinh viên.

Vậy cô người mẫu kia đâu ?

Tại sao lại phạm phải sai lầm cơ bản này chứ?

Loại này sai lầm trí nhớ của tập thể, rõ ràng đã qua lâu như vậy cũng không có ai nhận ra.

Lý Đằng lại lấy ra đống ảnh chụp trên du thuyền.

Trên báo chí đăng ảnh chụp chung trắng đen.

Thân phận Liễu Nhân đúng là sinh viên, bốn người Dương Nghệ Thù, Lưu Thi Na, Hoàng Đình Đình, Phạm Văn Điệp cũng đều là vai sinh viên.

Vấn đề là, lúc vừa xuất phát, rõ ràng là đạo diễn Hạ Chỉ Huy nói cho bọn hắn biết, kịch bản này là một gã hoạ sĩ, mang theo hai giáo viên, bốn sinh viên cùng một người mẫu đi tới hảo đảo vẽ cảnh thực tế.

Thậm chí Lý Đằng còn nhớ rõ đạo diễn Viên Cường lúc giải thích về kịch bản, cũng nhắc tới có một cô người mẫu.

Tấm ảnh chụp này có vấn đề.

Bên trong 5 sinh viên nữ, có một người là giả.

Hoặc là nói, kịch bản bị thay đổi.

Cô gái tóc tai bù xù, trên mặt có điểm đen, không phải nữ sinh thứ 5.

Nữ sinh thứ 5, vẫn luôn đi chung với bọn họ.

Sau khi mọi người hiểu rõ chuyện này, dù là ban ngày trời nóng, thế mà sau lưng không khỏi có chút rét lạnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)