Ở giữa đảo là một ngọn núi.
Dưới núi có một mảnh rừng cây.
Ngọn núi kia không cao, nhìn bộ dáng thì cao khoảng 10 mét so với bãi cát.
Trên núi có một dãy kiến trúc, trời đã tối rồi, đứng từ xa nhìn thấy không rõ ràng, nhưng có thể nhận ra một cánh cửa lớn, bên cạnh cửa còn có vài chữ rất to.
Trong mấy tờ báo có ảnh chụp tương tự, hẳn là cửa lớn của bệnh viện tâm thần.
Tiến vào bệnh viện tâm thần vào trời tối đúng là không phải là ý hay.
Cho dù có muốn tìm kiếm manh mối kịch bản, thì vẫn nên đợi chờ sáng lại vào sẽ tương đối an toàn hơn.
Bãi cát quá nguy hiểm, lại không dám lên núi.
Mọi người chỉ có thể dừng chân trong rừng cây.
Cũng may trước đó không có ảnh chụp nào về mảnh rừng cây này, có thể là trong rừng cây sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng cũng khó mà nói.
Ai có thể xác định bên trong có quái vật gì đó hay không.
Nhiệt độ trên đảo không quá thấp, mặc dù mọi người đang mặc đồ bơi, nhưng không cần lo lắng tới chuyện đốt lửa sưởi ấm
Tất cả mọi người ngồi thành một vòng tròn ở dưới đất, giúp nhau tăng thêm lòng can đảm.
Từ chỗ sâu trong rừng thổi tới một cơn gió, cảm giác giống như một hồi gió lạnh, mấy diễn viên nữ không nhịn được kêu ré lên, sau đó cố gắng ôm chặt người bên cạnh.
“Bên kia có người!” Một cô gái khác hoảng sợ chỉ vào chỗ sâu trong rừng cây.
Mọi người nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ.
Thật đúng là có người! Tóc tai bù xù, gương mặt mơ hồ, rất giống với nữ sinh thứ 5 trong bức ảnh.
Lý Đằng lấy đèn pin rọi sang.
Không biết là có phải nhận ra bản thân bị phát hiện hay không, nữ sinh tóc tai bù xù kia nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Mấy cô gái càng trở nên mất kiểm soát, tất cả mọi người đều rất hoảng loạn.
Đúng vào lúc này, lại có thêm một cơn gió thổi qua bên này, kéo theo một vài đồ vứt đi, là túi ni lông và một ít trang giấy.
Có vài tờ rơi gần chỗ mấy diễn viên nữ, các nàng vô thức thò tay nhặt lên.
Đám bọn họ đều đưa giấy báo cùng ảnh chụp cho Lý Đằng, Lý Đằng nhờ bọn họ đặt tất cả trên đất rồi dùng đèn pin chiếu sáng, hắn phát hiện mấy tờ báo này giống như mấy tờ nhặt được trên du thuyền, cũng đều là giấy báo bị cắt mất ảnh chụp.
Trong ảnh là một toà nhà khác trên đảo, một toà nhà độc lập, đồ vật bên trong không tệ, được xây dựng trong rừng cây, sát mép bãi cát, có nhà vệ sinh, phòng bếp, thậm chí bên ngoài còn có một bể bơi cỡ nhỏ.
Dựa vào giới thiệu trên báo, đây là một toà nhà riêng do đích thân ông chủ bệnh viện tâm thần xây dựng.
Trong tấm ảnh không có đồ vật gì kinh khủng.
Nhìn mấy bức ảnh này, Lý Đằng có chút nhíu mày.
Hắn có một chút ấn tượng, lúc trước vừa rời khỏi bãi các, cảnh tượng rất giống trong bức hình này, chứng tỏ toà nhà này hẳn là cách chỗ bọn họ ngồi không xa.
Một bức ảnh khác chứng minh cho ý nghĩ của Lý Đằng.
Đây là một bức ảnh chụp từ góc nhìn bên trên, vừa khéo bao quát bệnh viện tâm thần, bãi cát, cùng toà nhà riêng kia.
Dựa theo phán đoán từ vị trí cửa vào bệnh viện, có lẽ toà nhà riêng đang ở gần bọn họ.
Buổi tối đứng trong rừng cây cũng không an toàn, có khả năng gặp phải nữ sinh thứ 5 kia.
Nếu như có thể tìm đến toà nhà nọ, thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Lý Đằng quyết định đi xung quanh một phen, tìm kiếm chỗ xây dựng toà nhà này.
Mấy cô gái cũng không muốn hắn tách ra, quyết định cùng đi theo hắn thăm dò.
Vì vậy Lý Đằng đi ở phía trước, mấy cô gái thì cầm tay nhau nối gót phía sau, vừa đi vừa hoảng sợ nhìn ngó bốn phía.
Đối với mấy cô gái lần đầu quay phim ở thành phố điện ảnh mà nói, đây đúng là một chuyện chẳng hề dễ dàng.
Lần diễn xuất đầu tiên, lại gặp một bộ phim kịnh dị, cả người rơi vào thế giới phim kinh dị, nếu không đủ gan lỳ sẽ bị hù chết tươi.
Lý Đằng luôn duy trì tâm lý bình tĩnh, không phải là hắn không sợ mấy quái vật kia cùng với nữ quỷ, mà là hắn đã đóng qua nhiều phim, biết rõ lúc này sợ hãi cũng vô ích, không bằng tập trung sức lực tìm kiếm manh mối, hoặc là tìm kiếm chỗ an toàn để tránh né mấy thứ nguy hiểm này.
Khiến cho mọi người có chút bất ngờ chính là, bọn hắn băng qua rừng cây chưa được bao lâu, đại khái là đi khoảng 50 mét, liền đi tới phía ngoài toà nhà riêng kia.
Toà nhà này tổng cộng có hai tầng lầu, toàn bộ kết cấu xây dựng đều là thủy tinh.
Cũng có thể nói là biệt thự cảnh biển.
Theo những gì giới thiệu trên báo, tường thuỷ tinh xây dựng toà nhà này cũng không phải là thủy tinh thông thường, mà là loại thủy tinh có độ bền ngang với sắt thép, đạn bắn không bể, búa sắt nện không nát.
Xuyên qua hàng rào sắt bên ngoài, có thể nhìn thấy cả tòa nhà này đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có một ai.
Cửa hàng rào sắt không bị khoá, thế nhưng dùng một cái chốt sắt gài lại, nhất định phải mở từ bên trong..
Lý Đằng nhẹ nhàng nhảy vọt qua tường rào, sau khi vào liền gỡ chốt ra, để mọi người tiến vào, sau đó lại gài chốt khoá lại.
Trong sân có một cái bể bơi, thoạt nhìn nước ao rất sạch sẽ, giống như mới được thay nước.
Cửa chính toà nhà không khoá, đẩy nhẹ là mở, sau khi vào cửa, ngược lại là có thể khoá trái từ bên trong, cũng không cần lo lắng có người nào đó hoặc là quái vật xông vào.
“Có phải nơi này bố trí cạm bẫy gì đó hay không? “ Elsa vừa vào cửa liền hỏi Lý Đằng một câu.
“Khó mà nói, nhưng hiện tại chúng ta không có lựa chọn nào tốt hơn.” Lý Đằng từ chối cho ý kiến.
Bước vào đại sảnh, Lý Đằng dẫn mọi người đi rà soát xung quanh nhà một lượt.
Chủ yếu là muốn tìm hiểu có nguy hiểm gì ẩn giấu bên trong hay không.
Cuối cùng xác nhận cả tòa nhà này không có ai sống.
Đèn đuốc sáng trưng cũng có chút kỳ lạ.
Có thể là không lo lắng trả tiền điện?
Không có nghe thấy tiếng máy phát điện, hẳn là dùng nguồn điện từ bệnh viện tâm thần.
Toà nhà riêng này có diện tích khá lớn, mỗi tầng ước chừng 200 mét vuông.
Mặc dù tường vây bên ngoài là thủy tinh trong suốt, bên trong có nhiều phòng được ngăn cách bằng lớp thuỷ tinh mờ, nhưng nhìn từ ngoài vào chỉ thấy bóng người mơ hồ.
Lầu một là phòng khách, sau đó là một phòng ăn rất lớn, cùng với phòng bếp, buồng vệ sinh các loại.
Lầu hai chính là phòng ngủ, được tường thuỷ tinh mờ ngăn ra thành bốn căn phòng, mỗi phòng hai giường, còn có phòng tắm, buồng vệ sinh độc lập.
Vừa vặn đủ cho tám người ngủ, nhưng chỉ có Lý Đằng là đàn ông, cho nên không tiện ghép phòng.
Bất quá bây giờ còn không phải lúc cân nhắc chuyện này.
Trong phòng bếp có chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa nhìn qua vẫn còn tương đối tươi sạch.
Đối với đám người giằng co nhiều tiếng mệt mỏi, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là ăn một bữa ra trò.
Cũng không biết những nguyên liệu nấu ăn này có bị gì hay không.
“Mau nhìn! Cô gái kia lại xuất hiện! Ngay ở bên ngoài tường thủy tinh! “ Một sinh viên nữ đứng trong sảnh hét toáng lên.
Mọi người nhìn sang theo hướng tay nàng chỉ, quả nhiên, sinh viên nữ thứ 5 đang đứng trong toà nhà, đang cúi đầu đi từng bước một tới bên vách tường pha lê.
Chẳng biết làm thế nào cô ta đi xuyên qua cửa lưới sắt, cũng không biết nàng ta có đi xuyên qua lớp thuỷ tinh này không.