“Đàn ông xấu xa lén lút cái gì! Hừ! Tôi chẳng thèm quản anh diễn thể loại phim gì! Có liên quan gì tới tôi? Đi đây!” Liễu Tuệ tựa hồ nhìn thấu tất cả, quay người đi xuống tầng trệt.
Lý Đằng chào Viên Cường một tiếng, cũng đi theo Liễu Tuệ xuống lầu.
Hai người đứng ở bên đường, đều im lặng.
“Không muốn nói gì sao?” Cuối cùng Liễu Tuệ vẫn không nhịn được.
“Lúc này nên nói mấy câu đại loại như bảo trọng, chăm sóc bản thân cho tốt, đừng nhớ tôi các loại, nhưng mà tôi suy tính sau khi cô trở lại bên cha cô, nhất định có thể được chăm sóc rất tốt, cho nên......Nói những lời đáng thương kia không có tác dụng gì, vậy tôi chúc cô sau này vui vẻ.” Lý Đằng nghĩ một chút bèn nói vài câu.
“Chỉ có vậy?” Liễu Tuệ thấy thái độ qua loa của Lý Đằng mà tức cành hông.
...
“Thành tây dương liễu đượm xuân mầu.
Gợi buồn sâu.
Lệ tràn lưu.
Còn nhớ thâm tình, từng giúp cột thuyền đầu.
Đồng thắm cầu son trong lúc ấy,
Người không thấy,
Nước xuôi mau.
…
Tuổi xanh chẳng mãi ở dài lâu.
Hận rầu rầu.
Có ngừng đâu?
Hoa rụng liễu lay thời tiết, bước lên lầu.
Dù nước sông xuân đều hóa lệ,
Rửa không hết,
Bấy nhiêu sầu......” Lý Đằng ngửa mặt lên trời, sắc mặt u buồn giống như tiểu vương tử.
(chú thích bài thơ: Giang Thành Tử: Tần Quan)
“Có thể nói tiếng người không?” Liễu Tuệ nghe mà chẳng hiểu gì ráo, ánh mắt giống như muốn giết người, đây là khinh thường tôi không có học vấn?
“Khục......” Lý Đằng vỗ trán, loại tuyệt kỹ ngâm thơ tán gái này, rốt cuộc cũng có lúc lật xe.
“Thật ra là không nỡ chia tay, nhưng tôi không biết làm sao để biểu đạt loại cảm tình này, có thể tưởng tượng, sau khi hai người tách rời sẽ thống khổ dường nào, nhớ lại ký ức tươi đẹp mà bị giày vò, thế nhưng......” Lý Đằng nói đến đây, không khỏi nhớ tới cảnh tượng “leo núi nện chuỳ” với Liễu Tuệ mấy ngày này, lại nghĩ tới sau này cô đơn chiếc bóng, chỉ có thể dựa vào hai tay tự thoả mãn, nhịn không được mà chảy nước mắt.
“Không có chuyện gì, tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với anh, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.” Liễu Tuệ không nghĩ tới gã đàn ông cứng cỏi này lại khóc, xem ra đúng là có cảm tình, không khỏi bị cảm động, thò tay ôm lấy Lý Đằng.
Lý Đằng ngó quanh bốn phía, không tìm được địa điểm thích hợp có thể “nện chuỳ”, chỉ có thể bỏ đi.
Liễu Tuệ càng thêm cảm động, xem ra gã đàn ông sắt thép này rung động tình cảm thật rồi, thời điểm này còn dám sinh ra ý nghĩ xấu, thật sự là đáng ghét...! Phải biết rằng ở bên trong 《 Thợ Săn Đất Tuyết 》 , chỉ cần nàng dám chủ động trêu trọc hắn, cho dù chỉ thò tay ôm một cái, kết quả sẽ bị cây chuỳ của hắn nện cho rã rời.
Lại một lát sau, một chiếc xe jeep màu đen lướt qua.
Tài xế mặc áo đen bước xuống xe, sau khi mở cửa xe, dùng động tác mời Liễu Tuệ lên xe.
Đây là tài xế do cha nàng phái tới.
Liễu Tuệ nhón chân ôm lấy đầu Lý Đằng, sau đó......
Khóc đến bù lu bù loa trèo lên xe.
Thừa dịp lúc nàng lên xe, Lý Đằng vội vàng lau nước bọt quanh mắt.
“Đừng khóc, rất nhanh chúng ta sẽ lại gặp lại, đều sẽ khá hơn.” Liễu Tuệ kéo kiếng xe, nhìn thấy Lý Đằng bước tới rơi lệ, vội vàng thò tay giúp hắn lau nước mắt.
“Không cần lo lắng cho tôi, cứ yên tâm mà đi đi.” Lý Đằng cũng an ủi Liễu Tuệ.
Hai người lưu luyến chia tay, cuối cùng tài xế nổ máy, Liễu Tuệ thò ra ngoài của sổ xe phất phất tay, cuối cùng biến mất khỏi góc phố.
“Diễn xuất tình cảm đúng là khó chơi, xem ra cái thể loại phim tình cảm tổng tài gì đó, đúng là không thích hợp cho mình.” Lý Đằng tràn đầy cảm xúc.
Liễu Tuệ vừa đi khỏi, Lý Đằng bước đến thiết bị đầu cuối bên lề đường.
Do dự một lát, hắn đổi toàn bộ 120 điểm tích lũy giảm xuống độ cao chóp đá.
Hạ chóp đá xuống 740 mét.
Một ngày có thể đạt được 1.1 lít nước sôi, còn có hai gói mì tôm.
Cộng với cứu trợ đặc biệt, hẳn là sẽ không gặp phải tình cảnh đói khát.
Đợi bên đường vài phút, một cỗ xe buýt dừng lại bên đường, đón Lý Đằng tới sân bay.
Ngày mốt mới có suất diễn, hôm nay phải quay trở về trên chóp đá, ngày mai phải ngây người trên đấy đúng 1 ngày.
Đi thôi!
......
“Rõ ràng còn có gói gia vị, đúng là quá hạnh phúc. “
Lý Đằng xé gói gia vị bỏ vào gói mỳ tôm, cẩn thận từng chút một cúi người xuống chóp đá, dùng chén nước hứng ba lần nước sôi, sau đó đậy nắp chờ đợi bữa ăn ngon.
Mấy phút sau, mì tôm đã chín.
Lý Đằng không nhịn được bóc một sợi mỳ nhét vào trong mồm.
Quá tuyệt vời! khiến cho hắn nhịn không được nhớ tới khoảng thời gian ở đại học.
Sau khi trở lại thành phố điện ảnh, càng phải đóng thêm nhiều phim, mau chóng cày thêm điểm tích lũy mới được.
Sau khi giảm xuống độ cao 300 mét, sẽ có một căn phòng nhỏ, khi đó chất lượng cuộc sống của hắn sẽ tăng lên một tầm cao mới.
300 mét, nói khó cũng không khó, không phải là cần 440 điểm tích lũy ư?
Một lần đóng 《 Thợ Săn Đất Tuyết 》 cầm về 120 điểm tích lũy, đúng là sảng khoái.
Bất quá không phải bộ phim nào cũng thơm bơ như vậy.
Nhớ lại tình cảnh trải qua trong 《 Thợ Săn Đất Tuyết 》 , Lý Đằng đột nhiên nảy ra ý định.
Hắn có nên chủ động đắc tội đạo diễn hay không, sau đó khiến cho đạo diễn thiết kế kịch bản khó nhằm vào hắn.
Sau khi giết ngược thành công, có thể nhận về rất nhiều điểm tích lũy.
Nhưng mà làm vậy quá mạo hiểm.
Được rồi, vẫn nên thong thả, cố gắng giữ quan hệ tốt với đạo diễn.
......
Ngày hôm sau.
Mặc dù thời tiết hôm nay hơi nóng, nhưng Lý Đằng đã có nước uống, còn có thức ăn, cảm giác cũng không quá khó chịu.
Hơn nữa dường như các đại lão thần bí đã không còn hứng thú hành hạ hắn trên chóp đá, sau khi trở về đây, vẫn luôn rất bình yên, không có gặp phải mấy sự kiện khủng bố lòng người kia.
Ngày hôm sau trôi qua rất bình yên.
Buổi sáng ngày thứ ba, trực thăng tới rước Lý Đằng trở về thành phố điện ảnh.
Bộ phim 《 Hoang Đảo Thần Bí 》 cũng được quay trong bong bóng thời gian.
Viên Cường không ở trong quán trà, nhưng bố trí một chiếc xe buýt công cộng đưa đón Lý Đằng.
Có vẻ như đúng là Viên Cường lăn lộn không bằng Lưu Thích Nguyên, không có xe riêng đưa đón.
Tiến vào toà nhà bong bóng thời gian, dựa vào nhắc nhở số phòng, Lý Đằng thuận đường đi tới phòng giới thiệu kịch bản.
Lý Đằng vừa mới bước vào phòng giới thiệu, liền nghe thấy tiếng kinh ngạc của hai cô gái.
Chính là Elsa cùng Liễu Nhân.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Đằng có chút hoài nghi mình có phải là hắn đi nhầm phòng hay không.
Trùng hợp ư?
Trùng hợp như vậy?
Hai cô gái cùng bước lên chào hỏi Lý Đằng, sau đó để hắn ngồi ở giữa các nàng.
Nhìn ra được lần này gặp lại khiến cho các nàng rất vui vẻ, hưng phấn đến khoé mắt đều ửng đỏ.
“Hai người cũng ở đây sao...? Tới tham gia suất diễn thêm?” Lý Đằng hỏi hai người Liễu Nhân và Elsa.
“À không, sau khi đoàn phim cũ giải tán, chúng tôi nhận được thông báo chuyển đến đoàn phim này, là đoàn phim cố định.”
“Hôm nay đến lượt đoàn phim chúng tôi quay phim, không phải anh ở lại đoàn phim này luôn sao? “
Elsa cùng Liễu Nhân nhanh chóng trả lời Lý Đằng.
“Không phải, tôi đang ở đoàn phim khác, đây là suất diễn thêm tôi đăng ký, những người khác đâu? Không ở chung với hai người sao?” Lý Đằng còn tưởng rằng chỉ mình hắn bị đá, không nghĩ tới toàn bộ đoàn phim đều giải tán, thoạt nhìn lần này Lưu Thích Nguyên phạm sai lầm không nhỏ, không biết có bị lưu đày lên chóp đá chịu trừng phạt hay không.