Chiến Lật Cao Không

Chương 242: Khinh người quá đáng

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Đằng không xuất hiện, thế nhưng trên lầu lại truyền tới tiếng bắn nhau.

Sau đó chính là tiếng rên thảm của đám NPC binh sĩ, thoạt nhìn vừa kết thúc thì có vài NPC bị thương.

“Đi! Đi lên hỗ trợ!” Tay súng trường vội vàng trèo lên cầu thang.

Lúc trèo lên cầu thang, cũng chỉ nhìn thấy tay bắn tỉa dẫn theo một gã NPC binh sĩ thảm hại chạy xuống lầu, vừa chạy trốn vừa hoảng sợ nhìn về phía sau lưng.

“Hắn ở chỗ nào?” Tay súng trường vội vàng chụp lấy tay bắn tỉa hỏi.

“Không biết. “ Tay bắn tỉa lộ vẻ mờ mịt.

“Moá nó!” Tay súng trường cảm thấy như có một ngọn lửa cháy âm ỉ trong ngực, làm thế nào cũng không phát ra được.

Hắn có vũ khí mạnh hơn đối phương rất nhiều, thế mà tìm không thấy bóng dáng kẻ địch, nãy giờ vẫn bị đùa giỡn, quá nhục nhã, NPC binh sĩ trong nhóm cũng từng bước bị săn giết.

“Chúng ta quá ít người, gom lại một chỗ đi.” Tay bắn tỉa nói với tay súng trường.

“Được.” Tay súng trường mặt mày sầm sầm đồng ý.

“Tôi cho rằng chúng ta không thể cứ chạy khắp nơi như vậy, có lẽ nên trốn ở chỗ nào đó, chờ hắn đi qua rồi bắn lén, cậu chỉ cần phụ trách việc bảo vệ tôi là được rồi.” Tay bắn tỉa lại đề nghị vài câu.

“Anh kêu lão đại bảo vệ đi! Lão tử nhất định phải tìm và giết hắn cho bằng được!” Tay súng trường lộ vẻ hung ác.

Thật sự quá giận, khinh người quá đáng...!

“Vậy cậu cho tôi gã NPC binh sĩ.” Tay bắn tỉa nói với tay súng trường, hắn xách theo súng ngắm chạy khắp nơi, đúng là quá nguy hiểm.

“Cho anh hết.” Tay súng trường không kiên nhẫn mà đồng ý.

Đúng vào lúc này, lầu bốn truyền đến tiếng súng, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của NPC binh sĩ.

Sau đó là “ầm!” một tiếng, hình như là tiếng của súng phóng lựu.

Tay súng trường vội vàng vọt tới cầu thang.

Tay bắn tỉa do dự một lát, cũng dẫn theo hai gã NPC binh sĩ chạy vọt lên trên.

“Ầm!” một tiếng, vẫn là tiếng lựu đạn.

Rốt cuộc tay súng trường tay cùng tay bắn tỉa đã tới nơi.

Gần đó có hai căn phòng bị bắn sụp, trần nhà đều sụp xuống dưới, khắp nơi đều tràn ngập khói bụi.

Số 5 đang di chuyển trong khói bụi, nghe thấy tiếng bước chân bên này, vội vàng dời họng súng qua đây.

“Lão đại! Đừng bắn! Là chúng tôi!” Tay súng trường vội vàng hô một tiếng.

Số 5 vội vàng chạy tới.

“Thế nào? Giết được hắn không?” Tay súng trưởng dò hỏi số 5.

“Không biết.” Số 5 lắc đầu, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Giờ phút này tất cả NPC binh sĩ đều ngã trên mặt đất, liên tục kêu thảm.

“Lính của các người đâu?” Một lát sau, số 5 đã bình tĩnh lại, vội hỏi 2 gã đồng bọn.

“Bị bắn lén.” Tay súng trường lộ vẻ xấu hổ

“Tôi cũng vậy.” Tay bắn tỉa thở dài.

“Mẹ kiếp! Hắn chính là kẻ gian lận! kỹ thuật bắn súng biến thái, lại chạy trốn rất nhanh, nháy mắt đã mất dấu!” Số 5 mắng to.

“Có vẻ hắn rất thích chạy nhảy giữa các tầng lầu, còn có nhảy lên nhảy xuống, lăn qua lăn lại.” Tay bắn tỉa mở miệng.

“Đúng vậy ! tên này quá tà môn! Bên ngoài cửa sổ nào có chỗ đặt chân? Nhảy không té chết sao?” Tay súng trường nghe thấy lời này cũng nóng cả ruột.

“Làm sao bây giờ?” Tay bắn tỉa dò hỏi ý kiến số 5.

“Phằng phằng”!

Vang lên hai tiếng súng, hai gã NPC kêu thảm bụm lấy bắp đùi ngã xuống đất, bắt đầu rên la.

Tay súng trường lập tức bắn loạn về chỗ phát ra tiếng súng, Số 5 cũng vác súng trên vai chuẩn bị bắn, kết quả phát hiện chỗ hắn đang đứng toàn là tường gạch, dám nã pháo ở chỗ này, người bị nổ chết nhất định chính là hắn.

“Được rồi, chỉ còn 3 người chúng ta.” Giọng nói tay bắn tỉa có chút run rẩy.

Đối phương xuất quỷ nhập thần, có được năng lực giết 3 người bất cứ lúc nào, nhưng vẫn luôn không nhắm vào bọn họ.

Nói trắng ra là, chính là đang trêu bọn hắn...!

“Ba người bọn mày đã bị tao bao vây, còn không nhanh bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Khặc khặc khặc......” Loa phóng thanh lại truyền đến tiếng cười nhạo của Lý Đằng.

“Mẹ mày thằng hacker! “ Tay súng trường lại nã đạn về phía phát ra tiếng động, trực tiếp bắn hết đạn.

Đáng tiếc, viên đạn đều bắn vào vách tường phía xa.

“Thời gian gần đủ rồi, các vị con mồi chuẩn bị xong chưa? Màn đặc sắc nhất sắp bắt đầu, giờ đến lượt tao hành hạ bọn mày tới chết. Khà khà khà......” Giọng nói Lý Đằng lại xuất hiện ở một chỗ khác.

“Đừng bắn! Lãng phí đạn! “ Số 5 thấy tay súng trường chuẩn bị nhắm bắn, vội vàng ngăn cản hắn.

“Đúng là ngốc nghếch, chỉ bại lộ vị trí của chúng ta.” Tay bắn tỉa nhịn không được mà oán trách.

“Trách tôi? Rõ ràng là anh sợ quá hoá ngu rồi!” Tay súng trường bị tức no bụng, sau khi bị mắng càng thêm tức giận.

Một tiếng súng nổ “Phằng!“.

Tay súng trường kêu thảm ngã trên mặt đất, chỗ chân sau bị trúng đạn, xương cốt đều bị bắn đứt.

Lý Đằng nói được thì làm được, đúng là bắt đầu hành hạ tới chết.

Lần này Lý Đằng không sử dụng súng ngắn, mà là súng trường nhặt từ trên tay NPC!

“Hai người đừng cãi nữa! Chúng ta mau tìm chỗ trốn!” Số 5 hô hào hai người còn lại, vừa sợ hãi ngó dáo dác, vừa kéo tay súng trường tìm một căn phòng còn nguyên mà trốn vào.

Sau đó 3 người núp ở góc tường, há miệng thở phì phò.

Tay bắn tỉa giơ súng về phía cửa sổ, đề phòng đột nhiên Lý Đằng đu người qua cửa sổ bắn bọn họ.

Tay súng trường bụm lấy cái chân bị phế, càng không ngừng kêu thảm.

“Van cậu đừng có la nữa? Nhất định phải lộ vị trí núp của chúng ta mới chịu thôi?” Tay bắn tỉa có chút bất đắc dĩ nói với tay súng trường.

“Con mẹ nó anh thử bị bắn què chân xem có la không? Đậu xanh rau má!” Tay súng trường đau đến mức chảy nước mắt, hắn liền mắng chửi, sau khi bị bắn trúng, hắn chẳng thèm nhịn nữa.

Tay bắn tỉa im lặng, cầm súng nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Sắc mặt số 5 có chút chết lặng, sợ hãi cực độ.

Tay súng trường càng không ngừng kêu thảm, xen lẫn tiếng mắng chửi, cuối cùng là tiếng khóc.

Trái lại hơn nửa ngày Lý Đằng không có động tĩnh, cũng không biết hắn đang làm cái gì.

Thế nhưng loại yên lặng này, lại khiến cho 3 người bọn họ càng thêm sợ hãi.

Bởi vì, không biết lúc nào thần chết sẽ ghé thăm.

Đáng sợ hơn cái chết, đó là Lý Đằng đang sự tra tấn tinh thần bọn họ.

Bất quá loại yên lặng này cũng không có kéo dài lâu.

Rất nhanh đã được thay thế bằng một loại âm thanh khủng bố khác.

Dường như Lý Đằng đứng ngoài cửa gian phòng, dùng shotgun bắn vào cửa gỗ căn phòng.

Đậu móa! Cũng không để bọn họ vào mắt? Có người quá đáng như vậy sao?

“Phằng! Phằng! Phằng! Phằng!”

Từng tiếng đạn Shotgun bắn nổ, phá nát bấy cửa phòng mà bọn hắn đang núp.

Mỗi một phát bắn như từng nhát búa đập vào tim 3 người, để cho cơ thể bọn họ không tự chủ được mà run rẩy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)