“Chân ngỗng hun khói đặc chế của Phong Bạo Lĩnh, vừa thô vừa mặn lại vừa cứng, cô đang nghĩ gì vậy?”
Lý Đằng lấy thức ăn tối qua hắn vơ vét trong cửa tiệm, đưa tới trước mặt Liễu Tuệ.
“......”
Nhìn thấy Lý Đằng móc ra thức ăn, Liễu Tuệ như chết lặng.
Thật đúng là không có nói xạo.
“Người có tư tưởng đen tối, nghe thấy cái gì cũng cảm thấy không sạch sẽ.” Lý Đằng than thở.
“Cút! “
“Phụ nữ không biết nói từ gì khác ngoài chữ này sao?”
“......”
“Quân tử động khẩu không động thủ, tiểu nhân cùng nữ nhân thì rất thích động thủ.”
“......”
“Ra tay lần nữa tôi sẽ cưỡng chế “leo núi”!”
Cơm nước xong xuôi, trước khi đi, Lý Đằng vớt vét toàn bộ vũ khí đạn dược trong trạm trác.
Thế nhưng, sau khi dùng thử, hắn lại phát hiện vũ khí của đám NPC binh sĩ rất lạc hậu.
Súng kíp rất cổ xưa, mỗi lần chỉ bắn được một viên, độ khó nạp đạn tương đối cao, hơn nữa tốc độ đạn không cao, bắn ở khoảng cách gần thì mới có lực sát thương, mục tiêu ở xa chút thì bắn không chuẩn, lực sát thương cũng giảm mạnh.
(súng kíp: một loại súng trường cổ, xuất hiện vào đầu những năm 1517 do Đức chế tạo)
Viên đạn rất lớn rất nặng, lại không có uy lực gì.
Loại súng kíp này cần nhiều người thay phiên bắn thì mới có tác dụng.
Đối với người tác chiến độc lập như Lý Đằng mà nói, gần như là vũ khí phế vật.
Ăn thì không có thịt, vứt đi thì tiếc.
Đại khái chính là sợ Lý Đằng dùng cách này gom góp thực lực.
Bên trong trạm gác còn có vài khẩu súng báo hiệu, dư ra hơn 10 viên.
Lý Đằng nhờ Liễu Tuệ gom tất cả súng và đạn vào túi.
......
Khi trời sắp tối, hai người dừng chân ở một trạm gác cỡ lớn.
Nói là trạm gác cỡ lác, cũng chỉ chứa được khoảng 20 người.
Đây là một tháp canh được xây bằng gỗ, vắt ngang qua toàn bộ lối đi.
Lý Đằng và Liễu Tuệ cũng có thể cân nhắc leo qua ngọn núi bên cạnh để vòng qua tháp canh này, thế nhưng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Thời điểm La Bích Kiều làm bia đỡ đạn, đa số người trong trạm gác đang ăn cơm chiều.
Phía trên tháp canh có 5 gã lính gác.
Nhìn thấy La Bích Kiều tới gần, mấy tên lính gác đang dọ dự có nên nổ súng bắn mụ béo kia không.
Thủ lĩnh trạm gác này đang ăn cơm ở dưới, bởi vì nhận được mệnh lệnh bắt buộc, cho nên hạ lệnh binh lính canh gác phải bắn.
Uy lực của đạn quá nhỏ, tầm bắn lại không xa, để bảo đảm bắn chết La Bích Kiều, 5 tên lính gác trên tháp canh cùng bắn một lúc.
“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! “
La Bích Kiều lại kêu thảm ngã xuống.
Mấy gã binh sĩ vừa nhìn thấy La Bích Kiều ngã xuống, bọn hắn vội vàng nhét đạn vào nòng súng.
Nhưng mà không ngờ, một gã đàn ông chạy như gió cuốn, từ sau lưng La Bích Kiều vọt tới bên này.
Gã đàn ông này chạy rất phong cách, bước đi như bay, hai tay hai súng, La Bích Kiều vừa nằm xuống chưa tới mấy giây, đã vọt tới phía dưới tháp canh.
“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! “
Súng lục trong tay hắn nã như mưa, đồng dạng là năm phát.
5 tên lính gác phía trên còn chưa kịp nạp đạn, thì toàn bộ đã bị bắn chết.
Lính gác đang ăn cơm phía dưới loạn thành một bầy, nhao nhao đứng dậy tìm súng chống lại.
Thế nhưng kỹ thuật bắn súng của gã đàn ông kia cực kỳ chuẩn xác, gần như cứ có binh sĩ nào vừa chạm vào súng, liền bị hắn một phát headshot.
Cộng thêm 5 viên trước đó, tổng cộng 20 tiếng súng, thời gian chưa tới nửa phút, bên trong trạm gác đã vắng lặng như tờ.
Rất nhanh Lý Đằng đã tháo băng đạn rỗng, đổi lại băng đạn mới, sau đó kiểm tra một lượt quanh trạm gác, xác nhận bên trong chẳng còn ai sống sót, lúc này mới dùng máy truyền tin gọi Liễu Tuệ tới đây.
“Kỹ thuật bắn súng của anh cũng quá giả đi? Hai súng cùng bắn, chưa đến nửa phút, đã giết 20 người, 80% trở lên bị headshot, anh có chắc là mình không bật hack chứ?” Liễu Tuệ tận mắt thấy một màn này, đang hoài nghi Lý Đằng giở trò bịp bợm.
Bên trong thế giới chân thật, độ khó khi cầm súng khó gấp nhiều lần trong game, nếu như trong game xuất hiện loại kết quả thế này, tuyệt đối 100% là bật hack.
“Thanh giả tự thanh. “ Lý Đằng lười giải thích, cũng không muốn giải thích.
(thanh giả tự thanh: người ngay thẳng thì không cần giải thích)
Một người đàn ông đến 78 tuổi còn chưa nếm mùi đàn bà, một người luôn chịu đựng cô đơn xem sự nghiệp bắn súng trở thành thứ truy cầu cả đời, luyện súng hơn 50 năm, nếu không làm được chuyện vừa nãy, thì đừng nói mình là người chơi súng.
“Anh tiến vào thành phố điện ảnh bao lâu rồi?” Liễu Tuệ hỏi Lý Đằng một câu.
“Một tháng?” Lý Đằng cũng không nhớ rõ thời gian.
“Ồ, cứng tỏ kỹ thuật bắn súng của anh là luyện ở thế giới hiện thực? Vậy tại sao anh không tham gia thế vận hội Olympic...? “ Liễu Tuệ chỉ ra mâu thuẫn trong lời nói của Lý Đằng.
“Chị gái à, trong thành phố điện ảnh còn có bong bóng thời gian.” Lý Đằng nhíu mày nói.
“Vậy anh ngây người trong đó bao lâu?” Liễu Tuệ rất hoài nghi mà nhìn gương mặt trẻ tuổi của Lý Đằng, lại nghĩ tới bộ dạng râu tóc bạc phơ của hắn, nàng càng có cảm giác mình bị một lão già khú đế chơi khăm.
Một lão già còn lớn tuổi hơn ông nội của nàng.
Về sau có cơ hội, nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện phân phối skin trong thành phố điện ảnh
“Không bao lâu, hai năm, hai năm này đều luyện súng.” Lý Đằng nhận ra mình suýt rơi vào bẫy của Liễu Tuệ. Tại sao phải ghét bỏ người già chứ? Mặc dù tuổi của tôi không nhỏ, nhưng tâm tính không già...! Quan trọng nhất là, kỹ thuật “leo núi nện rìu” của tôi không già...!
Không phải có một câu thành ngữ gọi là “già nhưng vẫn dũng mãnh” ư?
Còn có “tuổi già chí chưa già”, “lão hán......” phía sau quên đi.
Tìm tòi một lượt, vẫn là cái loại súng kíp phế phẩm này.
Ngược lại đã tìm được một vài khẩu súng báo hiệu cùng đạn tín hiệu.
Tất cả những nơi đi ngang qua, lúc gặp phải Lý Đằng, đám NPC binh sĩ đều không có cơ hội bắn súng tín hiệu.
Còn tìm thấy một tấm bản đồ, trên đó vẽ ra tình huống phân bố Zombie ở xung quanh khu vực Hắc Long hội, rất thuận tiện cho việc trốn tránh lính gác tuần tra.
Súng báo hiệu đã đủ hai thanh, cho nên Lý Đằng chỉ nhặt thêm đạn.
“Mặc dù súng báo hiệu này làm bằng ống hợp kim, nhưng mà khẳng định tầm bắn không tệ, nhưng đường đạn không chuẩn, hơn nữa không có bộ phận nhắm chuẩn, đạn này chỉ có tác dụng chiếu sáng rồi nổ báo tín hiệu, không có uy lực gì, không thể giết người, nhặt nhiều đạn tín hiệu như vậy là để làm gì?” Liễu Tuệ có chút kỳ quái khi thấy Lý Đằng nhặt rất nhiều đạn tín hiệu.
“Có lẽ sẽ phát huy tác dụng lớn, cũng có thể không cần dùng, dù sao mang nhiều vẫn tốt hơn.” Lý Đằng từ chối cho ý kiến.
Hôm nay quá muộn.
Nghỉ ngơi tại chỗ.
......
“Phía trước là mảnh đất trống, Hắc Long hội ngay ở giữa mảnh đất này. Số lượng Zombie khắp nơi khá đông, Hắc Long hội canh gác tại đây, nhiệm vụ của chúng ta tới hạn, cũng chính là điểm B gần chỗ này.”
“Doanh trại 80 người, còn lớn như vậy, chúng ta đi tới, chủ yếu có 3 còn đường có thể lựa chọn......”
Lý Đằng vừa vẽ trên bản đồ, vừa phân tích thảo luận cùng Liễu Tuệ.
“Anh quyết định đi, tôi đi theo anh, anh nói nhiều với tôi như vậy làm gì” Liễu Tuệ nhìn thấy bản đồ liền nhức đầu.
“Ừ, Cô có thể lột sạch quần áo đi đến doanh trại phía trước, ánh mắt những binh lính kia sẽ bị cơ thể cô hấp dẫn, sau đó tôi có thể thừa cơ......”
“Cút!”
“Cô vừa nói tôi muốn thế nào thì làm thế đó......”
“Cút!”