Chiến Lật Cao Không

Chương 235: Không nghe rõ

Chương Trước Chương Tiếp

“Tới liền đây!” Liễu Tuệ đáp lời, bước tới đặt rổ trái cây xuống đất, sau đó đột nhiên khoá cổ bà chủ kéo vào trong cửa hàng.

Lý Đằng bên này cũng quật ngã chủ tiệm trên mặt đất.

Nhanh chóng soát người, quả nhiên, trên người bọn họ có một khẩu súng lục, còn có 2 hộp đạn.

Mặt khác trên người bọn họ còn có giấy chứng nhận ra vào Phong Bạo Lĩnh, không có ảnh chụp, chỉ có con dấu của đội canh giữ Phong Bạo Thành.

Đánh ngất hai người rồi trói chặt, Lý Đằng đóng cửa tiệm lại, sau đó xông lên lầu hai tìm kiếm một lượt, tìm được vài món hữu dụng, xác nhận lầu hai không có người, lúc này mới trở về tầng trệt.

Kéo da mặt của ông chủ và bà chủ trong cửa hàng, Liễu Tuệ nhận ra được, hai người này chính là diễn viên trong nhóm thợ săn.

“Làm sao anh nhận ra bọn chúng?” Liễu Tuệ hỏi Lý Đằng một tiếng.

“Mặc dù chất lượng da mặt của bọn họ tốt hơn chúng ta nhiều, nhìn qua thì không chút sơ hở, nhưng lúc ăn cơm nhìn lại đưa mắt nhìn cổng phía nam, đây là hành động rất khả nghi. Bất quá chuyện này cũng không chứng minh được gì, chẳng qua là khi tôi nhắc tới A Cường con của bọn họ, thì phản ứng của ông chủ quá kì quái.” Lý Đằng chỉ chỉ ảnh chụp trên tường.

Ảnh chụp trên tường là ảnh gia đình chủ tiệm.

Bên trong chỉ có ảnh đôi vợ chồng chụp chung với 2 con gái, ngoại trừ chủ tiệm ra, căn bản sẽ không có người đàn ông thứ hai trong gia đình.

A Cường cũng chỉ là một cái tên giả do Lý Đằng biạ ra.

Lý Đằng đặc biệt nhấn mạnh vài ngày trước, ám chỉ cửa hàng này được sang tay vài ngày trước.

Sang tay cho ai?

Đương nhiên là người canh giữ cửa nam thu thập tình báo, hoặc là 6 gã diễn viên phục kích ám sát hai người Lý Đằng.

“Là bọn hắn quá ngu? Hay là do anh quá thông minh? “ Liễu Tuệ không khỏi càng thêm bội phục sự tinh tế của Lý Đằng.

“Khó mà nói, dễ dàng bắt được 2 tên, tôi cũng có chút bất ngờ.” Lý Đằng cười nói.

Kế tiếp, đương nhiên là tới màn tra hỏi tin tức.

Sau khi dùng nước lạnh đánh thức cặp nam nữ kia, Lý Đằng tìm tới đủ loại công cụ, còn chưa tới khúc dạo đầu, hai người đã khai ra toàn bộ.

Bọn họ là lớp đầu tiên do gã số 5 bố trí ám sát Lý Đằng.

Gã số 5 ra lệnh cho hai người che giấu tung tích, canh giữ cửa nam, nếu như có cơ hội, ví dụ như nhìn thấy Lý Đằng cùng Liễu Tuệ nghênh ngang đi vào cửa nam, có thể chờ 2 người tới gần trực tiếp nổ súng bắn chết.

Nếu như không có cơ hội, cũng đừng tuỳ tiện ra tay, gửi tin tức này đến thị trấn nhỏ cách cửa đông 2 cây số, tay shotgun canh giữ ở đó, do tay shotgun tự quyết định.

Gã số 5 còn nói, có lẽ Lý Đằng cùng Liễu Tuệ rất khó vượt qua Thanh Phong Trại đi tới hiểm địa Bạo Phong Lĩnh, nhưng vẫn dặn bọn họ luôn đề cao cảnh giác, dự tính lỡ như Lý Đằng cùng Liễu Tuệ có thể tới đây, có thể sẽ đến Bạo Phong Lĩnh vào ngày mai hoặc là ngày mốt.

Bọn hắn cũng từng suy đoán có thể Lý Đằng cùng Liễu Tuệ sẽ cải trang vào thành, nhưng không nghĩ tới sẽ là lão già gần 80 này, hơn nữa cũng không ngờ đúng vào ngày hôm nay.

Rất nhanh hai người kia đã khai ra bố trí cùng kế hoạch của gã số 5.

Trừ hai người bọn họ giữ súng ngắn cùng tay shotgun ra, gã số 5 giữ súng phóng lựu cùng với tay súng ngắm, tay súng trường đều canh giữ tại Hắc Long hội, ở chung với hơn 80 tên NPC binh sĩ Hắc Long hội được vũ trang súng ống đầy đủ, chờ tới khi thời gian nhiệm vụ của Lý Đằng cùng Liễu Tuệ chấm dứt, bọn hắn đã xây dựng một tòa doanh trại cỡ lớn gần điểm B, bảo đảm Lý Đằng cùng Liễu Tuệ sẽ không thể sống sót tới điểm B.

Đương nhiên, đoạn đường từ Bạo Phong Lĩnh đến Hắc Long hội, ven đường đều có NPC binh sĩ canh giữ, tra xét người đi lại.

“Chỉ cần anh không giết chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn 2 người đi tìm tay shotgun.” Gã đàn ông đưa ra điều kiện trao đổi với Lý Đằng.

“Không cần.”

Lý Đằng móc ra dao găm, trực tiếp lướt ngang cổ đôi nam nữ.

Sáu gã thợ săn, đã chết hai tên.

“Anh có kế hoạch gì không?” Liễu Tuệ hỏi Lý Đằng một tiếng.

Thoạt nhìn tình thế rất khó khăn.

Đặc biệt là đối phương quá vô sỉ, lại xây một toà doanh trại gần điểm B, bọn họ ngoại trừ có súng phóng lựu ra, còn có súng trường cùng súng ngắm, cùng hơn 80 NPC binh sĩ được trang bị súng ống.

Chỉ cần đối phương đứng yên cố thủ, thì hai người bọn họ không có bất cứ cơ hội nào.

“Chỉ có 80 người...? Giết qua là được rồi.” Lý Đằng lộ vẻ chỉ là việc nhỏ.

Doanh trại 250 người, NPC được trang bị trí tuệ cao cấp đều bị một mình hắn làm gỏi, 80 tên NPC trang bị súng ống là cái thá gì?

Trước kia hắn dùng thời gian hơn 50 năm huấn luyện, chính là làm loại chuyện này.

“Giết thẳng?” Liễu Tuệ cảm thấy Lý Đằng đang khoác lác.

“Đúng, giết tới cửa, còn xách đầu lũ diễn viên được đạo diễn béo thưởng thức kia ra xử tử, để xem hắn còn hại tôi thế nào.” Lý Đằng hừ một tiếng.

“Đúng là gã ta ưa thích diễn viên số 5, nếu anh giết sạch bọn họ, khẳng định gã ta sẽ khóc tràn bờ đê.” Liễu Tuệ vừa nghĩ tới một màn kia liền cảm thấy hưng phấn.

Thế nhưng, sao có thể như vậy được?

“Hiện tại chúng ta đi tới cái trấn nhỏ kia, trước tiên giết tay shotgun......Nếu như hai người này nói thật, mà tôi đoán bọn họ cũng không dám nói dối. “ Lý Đằng đã gấp lắm rồi.

“Làm sao tìm được tay shotgun kia...? Có lẽ vừa rồi anh nên để một người sống.” Liễu Tuệ ngó qua đôi nam nữ bị Lý Đằng giết chết.

“Tôi đã có cách.” Lý Đằng kéo thi thể vào trong góc tối, liền dẫn Liễu Tuệ rời khỏi cửa tiệm, thuận tiện đóng cửa.

Bạo Phong Lĩnh là một tòa doanh trại trung lập.

Doanh trại cũng có NPC binh sĩ riêng tiến hành bảo vệ.

Tiến vào doanh trại, cần phải đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận các loại, nhưng lúc rời khỏi doanh trại thì không cần. Giấy tờ Lý Đằng cướp được trên người cặp nam nữ kia không có tác dụng, căn bản NPC binh sĩ cũng không có tra xét thân phận hai người.

Những thủ vệ này không được trang bị súng ống, cho dù dám ngăn cản thì Lý Đằng cũng có thể quật chết.

Cũng giống như thị trấn nhỏ khi đi tới Thanh Phong Trại, rời khỏi Phong Bạo Lĩnh đi về phía Hắc Long hội khoảng 2, 3 cây số, cũng có một cái trấn nhỏ.

Nói là thị trấn nhỏ, kỳ thật tổng cộng cũng chỉ có hơn mười căn nhà, đa số đều là cửa hàng.

Nghe cặp nam nữ kia nói, tay shotgun kia núp trong thị trấn này chờ phối hợp tác chiến với bọn hắn.

Đương nhiên Lý Đằng sẽ không nghênh ngang tiến vào, rồi đi kiểm tra từng phòng một.

Không cần làm vậy.

Hắn sai Liễu Tuệ lấy dụng cụ leo lên một ngọn núi cao gần đó, đứng ở chỗ có thể quan sát toàn bộ tình huống trong trấn nhỏ.

Sau khi trèo lên, Liễu Tuệ lấy ra một vật mà Lý Đằng tìm được trên lầu hai của cửa hàng da thú kia.

Là một cái máy truyền tin tầm gần.

Sau khi bật máy truyền tin, Liễu Tuệ làm theo lời của Lý Đằng, dùng giọng nói mơ hồ nói vào bộ đàm.

Bên kia truyền tới giọng đàn ông, hắn nói nghe không rõ.

Liễu Tuệ tiếp tục nói méo giọng.

Lại một lát sau, một gã đàn ông bước ra khỏi cửa hàng, sau lưng lưng cõng một bao vải, trên tay cầm lấy máy truyền tin không ngừng la “này này này“.

Kế tiếp, Lý Đằng bất tri bất giác xuất hiện sau lưng hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)