Trong cửa hàng này không có vũ khí, không có vật phẩm đạo cụ đặc biệt.
Nhìn sơ qua thì chỉ là một cửa hàng bình thường.
Hai người tự động lấy ra nguyên liệu nấu ăn bắt đầu nấu cơm.
Sau khi làm xong, lại tháo buộc miệng cho ông chủ và tiểu nhị, để cho bọn họ ăn thử xem có bị gì không, hai người mới bắt đầu ngồi xuống ăn uống.
Lúc gần đi Lý Đằng còn mang theo một ít nguyên liệu nấu ăn và tiền tệ của Phong Bạo Lĩnh, nhưng lại cho ông chủ cửa hàng một bàn tay gấu xem như vật trao đổi.
Còn phát cho 2 người một cây dao cùn, để bọn họ tự cứa dây thừng thoát ra.
Chủ yếu là sợ bọn họ bị chết đói hoặc là chết rét trong cửa hàng, sẽ đổi tội lên hai người Lý Đằng cùng Liễu Tuệ, giết chết binh sĩ NPC không có việc gì, nhưng mỗi lần giết chết một gã NPC dân thường, sẽ bị trừ mất 10 điểm tích lũy, hiện tại trong tài khoản Lý Đằng không còn điểm nào, dù chỉ giết chết một gã NPC bình dân, hắn cũng phải bị đóng sáp, cho nên cần chú ý cẩn thận.
Hai mặt Phong Bạo Lĩnh là núi vây quanh, một con đường lớn nối thẳng nam bắc.
Sau khi rời cửa hàng, Lý Đằng nghiên cứu bản đồ một phen, cũng không có dẫn Liễu Tuệ đi đường lớn tới Phong Bạo Lĩnh, mà là quyết định leo lên một ngọn núi đá cao 100 mét ở phía tây lẻn vào.
Đi vòng trên đường núi, hai người lại gặp phải vài con Zombie.
Lý Đằng làm gỏi đống Zombie này xong, lại dùng dao găm cẩn thận từng chút một lột da mặt của bọn nó, cùng với một ít lớp da ngoài, dùng tuyết lau sạch rồi bỏ vào túi sau lưng.
“Đây là cách chơi gì? Thoạt nhìn quá buồn nôn.” Liễu Tuệ có chút khó hiểu.
“Đến lúc đó cô sẽ biết. “
......
Bây giờ đối với Lý Đằng cùng Liễu Tuệ mà nói, cùng nhau leo lên vách đá 100 mét, đã là chuyện nhỏ như con thỏ.
Lúc nửa đêm, hai người men theo đường núi phía tây vượt lẻn vào doanh trại Phong Bạo Lĩnh, ở trong bóng đêm, lại đột nhập vào một nhà dân, sau khi trói chặt mấy người trong nhà ném vào một xó, Lý Đằng bắt đầu may mặt nạ da người.
“Được rồi, thử đeo lên xem.” Lý Đằng đưa chiếc mặt nạ vừa may xong cho Liễu Tuệ.
Liễu Tuệ đã gần hiểu ra kế hoạch, nhưng nghĩ đến thứ này lột từ trên mặt Zombie xuống, lại cảm thấy có chút muốn ói.
“Mạng người quan trọng? Hay là mặt mũi quan trọng?” Lý Đằng hỏi thẳng Liễu Tuệ.
Cũng hết cách, Liễu Tuệ chỉ phải ngoan ngoãn đeo mặt nạ da người lên.
Sau khi đeo mặt nạ da người đầy vết nhăn, khiến cho Liễu Tuệ trở nên già nua xấu xí, cả khuôn mặt liền giống như bị phỏng.
Lý Đằng cảm thấy rất hài lòng đối với kiệt tác của mình, lại may cho nàng một bộ da người lớn tuổi, hiển nhiên bộ da này là của một bà lão vất vả rất già.
“Tại sao anh không mặc vào?” Liễu Tuệ cảm giác rất không công bằng.
“Cô xoay người sang chỗ khác, lát nữa tôi ra hiệu thì cô hẳn xoay người lại. “ Lý Đằng nói với Liễu Tuệ.
“Được rồi. “ Liễu Tuệ đưa lưng về Lý Đằng.
“Tốt rồi.” Sau một lát, Lý Đằng gọi Liễu Tuệ.
Liễu Tuệ vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lý Đằng sau lưng, không khỏi trợn trắng hai mắt, suýt nựa la ré lên.
“Không quen tôi sao?” Phát ra một giọng nói già nua.
Skin này không chỉ là ngoại hình, ngay cả giọng nói cũng biến đổi.
“Chỗ da người này anh lấy được từ đâu? Làm được quá thật đi!” Liễu Tuệ thò tay sờ lên da mặt Lý Đằng, muốn giật nó xuống.
“Đừng kéo......” Lý Đằng vội vàng giơ tay ngăn cản Liễu Tuệ.
“Không thể nào? Là da thật? Anh đang bật hack ư?” Liễu Tuệ kinh hãi.
“Hack cái mẹ gì...? Là skin quy đổi từ thành phố điện ảnh, tồn tại hợp pháp.” Lý Đằng trả lời Liễu Tuệ.
“Skin? Tôi từng nghe nói, chính là một vài người già bỏ ra điểm tích lũy để sao chép skin lúc trẻ của mình, đây là một cách giúp bản thân phản lão hoàn đồng......Không đúng sao? Chẳng lẽ, bộ dạng này mới là diện mạo thật của anh? Lúc trước chỉ là skin trẻ tuôi của anh? “ Lúc Liễu Tuệ nói tới đây, đột nhiên ý thức được cái gì.
“Không, là skin người già chế tạo riêng cho tôi. “ Lý Đằng vội vàng lắc đầu.
“Không có nghe nói có ai đi tạo skin người già ! Đừng nói anh là một lão già khú đế?” Liễu Tuệ đột nhiên cảm giác mình bị mắc lừa.
“Vớ vẫn! Lão già họm hẹm có thể leo núi giống tôi sao? Có thể đu người trên vách núi suốt hai tiếng sao? Tôi già hay trẻ, người khác không biết cũng không sao, chẳng lẽ ngay cả cô cũng không biết...? “ Lý Đằng hùng hùng hổ hổ phản bác Liễu Tuệ.
Liễu Tuệ nghĩ nghĩ, cảm thấy Lý Đằng nói rất có đạo lý, căn bản nàng cũng không thể cãi.
Nếu như diện mạo thật của hắn già như vậy, ít nhất cũng gần 80 tuổi? Không thể nào dũng mãnh như vậy.
Chẳng lẽ thật sự có thể chế tạo skin người già theo yêu cầu?
“Đến đây, để tôi chứng minh mình bao tuổi.” Lý Đằng thò tay kéo Liễu Tuệ.
“Không, anh đổi về bộ dạng lúc trẻ đi, skin lão già này thật là đáng sợ.” Liễu Tuệ ra sức lắc đầu, về mặt tâm lý đúng là khó có thể tiếp nhận.
......
Ngày hôm sau.
Một đôi vợ chồng già xuất hiện ở Bạo Phong Lĩnh.
Ông lão bộ dáng gần tám mươi, bà lão thì lưng còng, gương mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn số tuổi cũng chẳng ít.
Hai người xách theo một rổ trái cây, chậm rãi đi trên đường.
Đi dạo hơn phân nửa Bạo Phong Lĩnh, Lý Đằng cũng bó tay rồi.
Toàn bộ NPC bình dân trong Bạo Phong Lĩnh, cùng với NPC binh sĩ tuần tra, tất cả đều không có súng.
Trong tay đều cầm vũ khí lạnh.
Mấy cửa hàng trong doanh trại đều bán vũ khí lạnh.
Hơn nữa không có loại cung tiễn.
Đạo diễn biên kịch thiết kế cái kịch bản này, là vì tránh cho hai người Lý Đằng, Liễu Tuệ cướp được súng ống, căn bản cũng không phát súng ông cho đám NPC, khiến cho kế hoạch cướp súng của Lý Đằng tan thành bọt nước.
Thoạt nhìn, nếu muốn cướp được súng ống, chỉ có thể đoạt từ tay 6 diễn viên thợ săn.
Từ cửa nam tiến vào Bạo Phong Lĩnh, đi tới một đầu phố nhỏ, phía trước có một dãy cửa hàng nối liền nhau.
Tầm 10 giờ sáng, cơ bản một vài cửa hàng trong Bạo Phong Lĩnh đều mở cửa.
Quán trà, tiệm cơm, cửa hiệu cắt tóc, tiệm bán quần áo các loại.
NPC người đi đường cũng dần đông lên, bọn hắn tiến vào từng cửa hàng, tiến hành mua sắm hoặc trao đổi vật tư, hoặc là dùng tiền tận hưởng dịch vụ…vv.
Đôi vợ chồng già cũng đặt chân tới con phố này.
Ông già đi ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ tiến vào một vài cửa hàng, trò chuyện cùng chủ tiệm vài câu. Bà lão đeo rổ còng lưng đi theo sau, bà ta cũng không có vào trong cửa hàng.
Chẳng bao lâu, hai người đứng trước một cửa hàng nằm đối diện cổng phía nam.
Đây là một cửa hàng thu mua da thú, bán ra da thú đã qua gia công.
Bà chủ ngồi ở đầu cửa hàng, vừa ăn cơm vừa nhìn quanh cổng phía nam.
Ông chủ thì ngồi trong tiệm.
Trên tường ngoại trừ treo một ít chế phẩm da thú ra, còn treo một ít ảnh chụp, tựa hồ là người nhà chủ tiệm chụp chung.
Đi vài vòng quanh cửa tiệm, Lý Đằng run rẩy bước tới gần ông chủ.
“Cái tấm da huơu kia giá bao nhiêu?” Lý Đằng chỉ chỉ vách tường.
“50.” Chủ tiệm báo giá cho Lý Đằng.
“A Cường con ông đâu rồi? Vài ngày rồi tôi không thấy cậu ta, tôi tận mắt nhìn cậu ta trưởng thành, cậu ấy đối với tôi khá tốt, nếu cậu ấy ở đây, nhiều lắm là bán cho tôi giá 30.” Lý Đằng mặc cả với chủ tiệm.
“Nó à......Đi ra ngoài săn bắn rồi, nếu ông muốn tấm da kia, tôi chỉ lấy 40.” Chủ tiệm trả lời Lý Đằng.
“Tốt, mụ già kia, mau móc tiền ra.” Lý Đằng hô gọi Liễu Tuệ ở ngoài.