Chiến Lật Cao Không

Chương 233: Lần đầu

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay lúc rơi xuống, đột nhiên Lý Đằng giơ rìu đập vào mặt băng.

Kết quả, không có móc trúng thứ gì.

Khối băng vỡ ra thành nhiều mảnh, thế nhưng vẫn còn một cây đinh dính trên khối băng như một phép lạ, chỗ băng này chưa rơi xuống vực, ngay thời khắc mấu chốt kéo Lý Đằng trở về.

Lý Đằng vội vàng cầm rìu leo núi trong tay móc vào mặt băng, cuối cùng móc mũi rìu lún sâu vào mặt băng.

Một lát sau, Lý Đằng lại móc ra một cây rìu leo núi khác cùng một chiếc đinh bám, cẩn thận từng li từng tí mà tìm chỗ đóng vào, nện đinh vào mặt băng, sau đó hắn lấy móc quanh hông buộc quanh cây đinh bám.

Tiếp đó là cây đinh bám thứ hai.

Cây thứ ba......

Phía dưới khối băng còn sót lại là nham thạch, là nham thạch rất vững chắc, không cần lo lắng chuyện sụp đổ hay nứt.

“Cô không sao chứ?”

Khi cơ thể hoàn toàn bám chắc, Lý Đằng mới gào với xuống dưới.

“Không có gì.” Liễu Tuệ yếu ớt mà trả lời Lý Đằng.

Nàng bị một khối băng đập trúng đầu, trên trán chảy đầy máu.

Nhưng mà không chết, hơn nữa mượn cơ hội vừa rồi đu người đến vách đá gần đó, dùng tay chụp lấy một mỏm đá nhô ra, dùng đinh bám cố định cơ thể.

“Tìm được điểm tựa rồi ?” Lý Đằng cũng cảm giác được phía dưới không còn sức kéo.

“Chờ một lát.” Liễu Tuệ lại đóng thêm 2 cây đinh vào vách đá.

“Được rồi! Có thể thả dây thừng !” Liễu Tuệ làm xong mọi chuyện bèn hét với lên trên.

Lý Đằng thả lỏng dây thừng buộc 2 người ra một ít, sau đó bò từng chút một lên mặt băng phía trên.

Tìm được nơi an toàn, đóng vài cây đinh cố định cơ thể, lúc này Lý Đằng mới đứng vững một bên vách đá, bắt đầu kéo dây thừng giúp Liễu Tuệ trèo lên.

Sau khi Liễu Tuệ bò lên, hai người cùng nằm trên mặt băng mà thở phì phò.

Được vài phút, Lý Đằng ngồi dậy.

Phát hiện Liễu Tuệ bên cạnh dường như không nhúc nhích.

Hắn nhíu mày rồi kiểm tra vết thương trên trán Liễu Tuệ, nhìn từ bên ngoài thì không quá nghiêm trọng, chẳng lẽ là nội thương?

Hắn lại đưa tay kiểm tra hơi thở Liễu Tuệ.

Hắn không ngờ Liễu Tuệ đột nhiên ngồi dậy bóp lấy cổ Lý Đằng, sau đó há mồm cắn tới.

Lý Đằng hoảng hốt.

Biến thành Zombie nhanh dữ vậy?

Dường như không đúng.

Lý Đằng sau khi hiểu ra chuyện gì, lập tức cắn ngược trở lại.

Ai sợ ai...?

Không phải là biến thành Zombie sao?

......

Tựa hồ băng tuyết bị hoà tan.

Mạnh mẽ leo núi, từng cây đinh bám được đóng sâu vào vách đá.

Độ cao 100m, 200m, 300m.

Con người luôn khiêu chiến cực hạn của mình.

......

“Đệch! Tôi sắp chết rồi.”

Lý Đằng than thở một tiếng.

Liễu Tuệ ngồi xoay lưng về phía hắn, không nói tiếng nào.

Không biết có phải là hối hận hay không.

“Đây là lần đầu tiên của tôi...! “ Lý Đằng đột nhiên cảm thấy bi thương. Cuối cùng vẫn biến thành một tra nam, biến thành một động vật không có tình cảm.

Liễu Tuệ nhịn không được trừng mắt lườm Lý Đằng, đáng lẽ lời này do nàng nói mới đúng chứ?

Động tác “leo núi” của tra nam ngươi thành thạo như vậy, ra vào dứt khoát, làm sao lại là lần đầu?

(chú ý “leo núi” trong ngoặc kép là mang nghĩa bóng)

Vừa rồi quá xúc động, 2 người lại chẳng quen thân.

Đáng lẽ nàng không nên bắt đầu, tình cảnh sau đó không do nàng khống chế.

Hối hận cũng không kịp.

......

Sau khi nghỉ ngơi hồi sức, hai người tiếp tục đi.

Lần này Lý Đằng đi ở phía trước.

Hắn cũng nhận ra, Liễu Tuệ cũng là tay mơ.

Để nàng ta đi trước dò đường, sớm muộn sẽ hại hắn chết thảm.

Trước khi trời tối, rốt cục hai người đã leo qua ngọn núi, về tới con đường cũ.

Ven đường vẫn là đường núi hoặc là đường rừng, sau khi trời tối cũng chẳng thể đi tiếp.

Lý Đằng còn cách địa điểm cần đến vài cây số.

Một ngày hôm nay đều tiêu tốn trên ngọn núi này.

Cũng may......có được thu hoạch nhất định.

Đoán chừng dựng trại ban đêm, cũng sẽ không quá buồn chán.

Trời tối, chỉ có cắm trại tại chỗ.

Lý Đằng tìm được một góc tránh gió dưới chân núi, bổ vài nhánh cây dựng một cái lều đơn giản, lại bắt một đống lửa nhỏ trước lều.

Hai người ôm nhau ngồi gần đống lửa.

“Giữa anh và em gái tôi, là loại quan hệ gì? Nói thật cho tôi biết.” Lúc Liễu Tuệ đi xuống núi, trong lòng vẫn còn thắc mắc vấn đề này.

“Là quan hệ bạn bè rất trong sạch.” Lý Đằng trả lời Liễu Tuệ.

“Anh nói sống chung với em ấy suốt hai tháng trong khoang bong bóng thời gian, hơn nữa cùng sinh hoạt chung một nhà, làm sao có thể duy trì mối quan hệ trong sạch?” Liễu Tuệ không tin lời của Lý Đằng.

“Em ấy rất rụt rè.” Lý Đằng giải thích một câu.

“Ý của anh là tôi rất phóng đãng?” Liễu Tuệ mất hứng.

“Nào có, nhưng mà giữa tôi và em ấy không phát sinh mối quan hệ gì cả.” Lý Đằng có chút đau đầu. Đây đúng là tác dụng phụ khi thân thiết với một cô gái, nàng bắt đầu quan tâm đời sống tình cảm của anh, bắt đầu ghen bất chấp.

“Quan hệ giữa anh và em ấy là gì, tôi không có hứng thú, chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút.” Liễu Tuệ lại sửa miệng.

“Vậy là tốt rồi.”

“Anh nói cái gì? “

“Không có gì...! “

Sau khi ăn xong thịt gấu, buổi tối nhàm chán, cũng không có chuyện gì để làm.

Tối lửa tắt đèn chỉ có thể tiếp tục “leo núi“.

May mắn là hắn đang ở trạng thái tuổi trẻ đỉnh cao, bằng không thì bộ xương già này thật không chịu nổi dày vò.

......

Không biết là do đạo diễn béo nổi lòng lương thiện, hay là cảm thấy cạm bẫy phía trước đủ hố chết cái tên gian lận Lý Đằng rồi.

Thế mà hành trình hôm nay cực kỳ thuận lợi, trên đường đi chưa gặp phải chút cạm bẫy nào.

Hơn nữa có thêm chút thoải mái bổ sung, hôm nay tốc độ đi của hai người cũng rất nhanh, lúc trời nhá nhem tối, hai người đã tới một thị trấn ngoài rìa Phong Bạo Lĩnh thuộc điểm C.

Phong Bạo Lĩnh (điểm C) nằm giữa Thanh Phong Trại (điểm A) cùng Hắc Long hội (điểm B), là một tòa doanh trại trung lập rất lớn.

Đám thợ săn được vũ trang đầy đủ có thể hoạt động ở Phong Bạo Lĩnh điểm C, cho nên, bây giờ mới bắt đầu chiến đấu thực sự.

Dãy nhà gần nhất trong trấn tựa hồ là một quán cơm, có thể nghe thấy được mùi thơm thức ăn.

Đối với hai người toàn ăn thịt gấu thì mùi hương này có sức cám dỗ rất mạnh.

Dựa theo quy tắc, nơi này chưa tính là điểm C, đám thợ săn không thể xuất hiện trong khu vực này.

Đi về trước hai, ba cây số mới là địa bàn của Phong Bạo Lĩnh điểm C.

Mặc dù như thế, hai người vẫn chọn con đường khác, tiến vào một cửa hàng vắng vẻ, tương đối vắng khách, để tránh rơi vào cạm bẫy đối phương.

“Hai vị, ăn cơm hay là ở trọ? Hoặc là mua sắm?”

Chủ tiệm rất nhiệt tình mà tiếp đón 2 người Lý Đằng vào trong.

Một gã tiểu nhị dáng người khoẻ mạnh, cũng có thể là đầu bếp trong tiệm, đang đứng bên cạnh ông chủ.

“Có món gì ngon...? “ Lý Đằng giả vờ đi tới gần tiểu nhị, một phát khóa cổ quật hắn ngã trên mặt đất, cũng nhanh chóng dùng dây thừng trói tay chân hắn lại.

Liễu Tuệ bên kia cũng nốc ao chủ tiệm.

Sau khi trói chặt hai người và bịt miệng, Lý Đằng mới lục lọi xung quanh cửa hàng, cũng không tìm thấy người nào khác.

Hắn lại bảo Liễu Tuệ đóng cửa, thả xuống tất cả màn cửa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)