Chỉ trong chốc lát, Lý Đằng đã bò tới gần Liễu Tuệ.
Liễu Tuệ không nói một tiếng mà cẩn thận quan sát Lý Đằng đang từng bước thực hiện theo lời nói của nàng, hơn nữa còn tiến hành kiểm tra nhiều lần, rốt cục nàng mới yên lòng, bắt đầu tiếp tục leo lên trên.
Trong lúc leo lên, nàng không khỏi lại nhớ lại ký ức lần đầu tiên nàng và cha nàng cùng leo núi.
Đương nhiên, khi đó cha nàng cũng không có leo núi một mình, còn có hai người bạn khác cùng leo núi.
Cha nàng cũng không dám giao sinh mạng cho cô bé mười mấy tuổi rất hay giận dỗi.
Nhờ vào tính cách không chịu từ bỏ, giúp cho nàng học tập rất nhanh, không lâu về sau, cha nàng và nàng liền bắt đầu leo núi đơn độc, độ cao hơn một ngàn mét, nàng đã hoàn thành rất xuất sắc, sau đó nhận được lời khen hiếm hoi của cha nàng.
Không ngờ tới, kỹ thuật học được ban xưa, hôm nay lại phát huy tác dụng ở đây.
Sau khi bị nhốt trong thành phố điện ảnh, Liễu Tuệ thường xuyên nghi ngờ một chuyện.
Có phải là cha nàng biết được tin tức gì trước hay không, hoặc là xuyên ngược thời gian trở về, nói cách khác, tại sao ông ấy lại huấn luyện nàng lúc chỉ mới 3 tuổi?
Hơn nữa không chỉ một lần nàng nghe cha nàng lẩm bẩm, đại loại như thời gian không nhiều lắm…vv.
Nếu quả thật là chuẩn bị cho sự kiện phát sinh trong thành phố điện ảnh, như vậy cha nàng dốc sức huấn luyện cho nàng, đã chứng minh một chuyện, một chuyện mà thậm chí nàng không muốn thừa nhận.
Đó chính là tình thương mà cha nàng giành cho nàng còn hơn em gái Liễu Nhân.
Bởi thế nên cha nàng không có từ bỏ nàng, từ lúc nàng lên 3 đã bắt đầu các bài tập huấn luyện.
Sự thật là vậy sao?
“Đang nghĩ cái gì đấy?” Lý Đằng vừa bò tới nơi, phát hiện Liễu Tuệ treo trên vách đá không chịu nhúc nhích, vì vậy hỏi nàng một tiếng.
“Không có gì.”
Xác nhận Lý Đằng đã leo lên an toàn, Liễu Tuệ lại giơ rìu móc lên vách đá, tiếp tục trèo lên.
Sau khi vượt qua 200m, vách núi bắt đầu dựng đứng, Liễu Tuệ thả dây thừng ra dài hơn, mỗi lần leo được hơn 10 mét thì mới đổi người.
Lý Đằng ngước nhìn phía trên, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng lưng Liễu Tuệ, hắn cũng bắt đầu có cảm giác đầu váng mắt hoa, thậm chí lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Ma xui quỷ khiến, Lý Đằng lại nhìn xuống dưới vách núi, sau đó trái tim không nhịn được mà đập liên hồi.
Đứng ở bên trên chóp đá lâu như vậy, lẽ ra không còn sợ hãi độ cao mới đúng.
Nhưng lúc này Lý Đằng vẫn còn có chút sợ hãi.
Dù sao chóp đá kia là thực thể, đa số thời gian vẫn đứng yên, không nhúc nhích, có thể ngồi yên một chỗ rất an toàn.
Mà cái bộ môn leo núi này, chỉ dựa vào mấy miếng kê chân nhỏ, lỡ như đồng bạn sẩy chân té xuống dưới, tất cả sức nặng đều dồn vào mấy cái chêm chân này.
Còn có dây leo núi, ai biết đã vứt trong cái lều kia bao lâu? Lỡ như bị mục hay chuột gặm thì sao?
Bất kỳ một sai lầm nhỏ nào, thậm chí không phải sai sót do người, đều đánh cho bọn họ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Sau vài lần thay phiên, rốt cục hai người đã thành công leo tới phần cuối vách đá.
Ở chỗ này có một mặt băng phẳng, dùng để nghỉ ngơi tạm thời.
Nếu trèo tiếp thì tương đối khó khăn, muốn leo trên vách đá băng thì khó hơn rất nhiều.
Thế nhưng, thoạt nhìn vách đá băng này cũng không cao, chỉ có hơn trăm mét.
“Cảm giác thế nào?” Liễu Tuệ vừa ăn thịt gấu vừa hỏi Lý Đằng một tiếng.
“Khá tốt, leo núi cũng không quá khó.” Đương nhiên Lý Đằng sẽ không nói hắn sợ thót tim lúc leo núi.
“Nếu không gặp nguy hiểm, cảm giác đúng là không phải rất khó, khó khăn là đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ, cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để giải quyết. “ Liễu Tuệ không dám đồng ý với Lý Đằng.
“Vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của cô, dù sao tôi là tay mơ, chỉ mới học leo núi mà thôi.” Lý Đằng cười nói.
“Đối với tình huống bất ngờ, tôi cũng không có kinh nghiệm gì, cha tôi có kinh nghiệm rất phong phú, đáng tiếc tôi không có nhiều cơ hội leo cùng ông ấy.” Liễu Tuệ lắc đầu.
“Ba cha con các người trước sau đều rơi vào thành phố điện ảnh.... “ Lý Đằng cảm giác, cảm thấy giữa những chuyện này phải có liên quan, kể cả trước sau hắn gặp được chị em Liễu gia.
“Có thể......Liễu gia bị thế lực thần bí nào đó nguyền rủa?” Có vẻ như Liễu Tuệ cũng không biết nguyên nhân.
Hai người nghỉ ngơi một lát, liền tiếp tục leo lên vách băng trên 100 mét.
Lý Đằng không cảm thấy khó bao nhiêu, rất nhanh đã cùng với Liễu Tuệ chinh phục vách băng này.
Thế nhưng, sau khi hai người treo lên vách băng, lại cảm thấy thẫn thờ.
Đưa mắt nhìn lại, căn bản không tìm thấy lối đi lúc đầu ở chỗ nào.
Toàn bộ ngọn núi phía trước đều bị tuyết đọng phủ trắng xoá, tạo thành một khối kéo dài không dứt, nhìn thẳng một đường, là một ngọn núi tuyết nghiêng khoảng 30 độ, hẳn là nhất định phải vượt qua ngọn núi băng kia, mới có thể tìm kiếm được con đường quay về lối đi cũ.
“Ngọn núi băng này còn khó leo hơn vách đá trước đó.” Liễu Tuệ nhíu mày phán một câu.
“Coi như không tệ, độ dốc không quá lớn.” Lý Đằng quan sát ngọn núi trước mặt một hồi, phía dưới rất bằng phẳng, phong cảnh lại đẹp.
“Ừ, độ dốc không lớn, thế nhưng lớp tuyết dày đặc phía dưới lại cực kỳ nguy hiểm, chúng ta đâu biết phía dưới là mặt đá cứng rắn hay là khe hở núi đá, ngọn núi này toàn là khe hở vách đá, rất có thể vì sơ sẩy một chút, liền giẫm vào hố rồi rơi tuột xuống dưới.” Liễu Tuệ bèn giải thích rõ cho Lý Đằng.
“Con bà nó! Thằng béo chiết tiệt kia, trên đường đi toàn là gài bẫy, không giết được tôi thì hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!” Lý Đằng vừa nghe Liễu Tuệ nói như vậy, đã hiểu ra nguy hiểm cỡ nào.
Tốn thời gian quá nhiều, bọn hắn nhất định phải vượt qua ngọn núi này trước khi trời tối.
Mặc dù biết con đường phía trước tràn ngập nguy hiểm cùng cạm bẫy, thì vẫn phải tiến về trước.
Cho dù đi lại dưới lớp tuyết, thế nhưng hai người dính nhau bởi dây thừng, như vậy đi tới, cho dù một người trong số họ giẫm vào khe núi dưới lớp tuyết đọng, cũng sẽ được người còn lại giữ chặt.
Đây đúng là hoàn toàn giao tánh mạng vào tay người còn lại.
Kỳ thật Liễu Tuệ cũng không có nhiều kinh nghiệm đi lại trên lớp tuyết đọng thế này, nhưng Lý Đằng lại càng kém hơn.
Cho nên vẫn là Liễu Tuệ đi ở phía trước dò đường, Lý Đằng đi theo phía sau nàng, giữa hai người giữ khoảng cách dây thừng tầm 10 mét.
Vì phòng ngừa dây thừng bị mòn mà đứt, hai người áp dụng cách nối đôi dây thừng.
Cho dù Liễu Tuệ đã rất cẩn thận, nhưng một vài cạm bẫy trên ngọn núi, có thể là do gã đạo diễn béo tạo ra, cũng không phải là cẩn thận thì có thể an toàn.
Lúc nàng đang đi, lớp tuyết bên cạnh đột nhiên sụp xuống một mảng lớn, vốn là con đường rất bẳng phẳng, tự dưng xuất hiện một vách đá!
Liễu Tuệ không kịp chuẩn bị trực tiếp rơi tọt xuống.
Lý Đằng nghe được tiếng hét của Liễu Tuệ, sau khi phát hiện tình huống không đúng liền thay đổi tư thế, trước khi dây thừng nối liền hai người kéo căng, vội vàng dùng rìu trong tay đập mạnh xuống mặt tuyết, sau vài lần cố gắng, rốt cục Lý Đằng đã cố định cơ thể, tạm thời dừng được xu thế trượt theo Liễu Tuệ.