“Cái tên lính mới kia bị tiểu đội trưởng răn dạy vẫn chưa phục lắm.”
“Hắn lại rống cổ lên cãi, con người có thể đứng trên đầu chuỗi sinh vật sinh tồn trong tự nhiên, chính là biết sử dụng trí tuệ, cho dù người chưa từng học qua chiến đấu, thì chỉ cận lợi dụng địa hình trong núi sâu cũng có thể săn giết một con gấu.”
“Hắn nói nếu gặp gấu thì trực tiếp leo lên cây, thân thể gấu to béo leo cây rất chậm, hoặc chờ nó leo đến một nửa, hắn đã có thể trực tiếp leo đến ngọn cây. Sau đó nhảy xuống đá một cước, lợi dụng chênh lệch độ cao cộng với lực hút trái đất đá một cú nát sọ gấu, óc vỡ tung toé.”
“Tiểu đội trưởng trực tiếp mặc kệ hắn, mấy người còn lại cũng ra sức cười nhạo. “
“Tên lính mới không phục, buổi sáng hôm đó, thừa dịp tất cả mọi người còn chưa tỉnh, một mình hắn rời trại, chạy tới ngọn núi kia tìm gấu chó, muốn dùng tay không bắt gấu, hắn muốn dùng sự thật để chứng minh mọi người đã sai rồi.” Liễu Tuệ nói tới đây chợt ngừng lại, giơ tay sờ sờ lấy chén nước nóng.
Bởi vì khá nóng, cho nên nàng chỉ uống vài ngụm.
“Sau đó thế nào?” Lý Đằng lại hỏi Liễu Tuệ.
“Về sau, chúng tôi xách súng trèo lên núi, rốt cuộc tìm được thi thể cậu ta ở trong rừng, cảnh tượng rất thê thảm.........gương mặt bị gặm hơn nửa, ruột gan phèo phổi bị kéo lê trên đất......Tôi cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng kia. “
“Tiểu đội trưởng vẫn luôn tự trách bản thân, tự nhận là do trách nhiệm của mình, không có làm tốt công tác giáo dục cậu lính mới kia. Bất quá có một lão binh không cho là như vậy, hắn nói tên lính mới kia rất thích đọc truyện trên mạng, toàn là ảo tưởng về “tiểu bạch sảng văn”, bên trong những “tiểu bạch sảng văn” kia đều miêu tả nhân vật chính giết gấu chó như giết gà, một hơi có thể giết vài con, kết quả hắn lại tưởng là thật.” Liễu Tuệ than ngắn thở dài.
(thú thích: sảng văn là thể loại truyện nhân vật chính một đường xuôi gió không gặp trở ngại, thê thiếp thành đàn, ai gặp main đều gặp xui xẻo; tiểu bạch văn thì có nhiều nghĩa, nhưng đa số là đọc để giải trí, không có nội dung gì đọng lại)
“Tiểu bạch văn thì tôi đã đọc nhiều, đúng là khiến cho người ta trở nên ngu ngốc.” Lý Đằng cười cười.
Mặc dù Lý Đằng cũng từng đọc “tiểu bạch sảng văn”, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tình tiết trong truyện là thật. Bây giờ mạng lưới internet phủ kín toàn cầu, một vài kiến thức cơ bản tìm kiếm một chút là có.
“Đúng vậy, thể loại truyện này đã thấy nhiều, đầu óc đều thoái hóa hết.” Liễu Tuệ rất đồng cảm.
“Đúng rồi, sau này đừng nói lời này cho “thỏ con”, em gái cô nghe thấy sẽ rất buồn.” Lý Đằng nhắc nhở Liễu Tuệ.
Lần trước ở bên trong 《 Nhà Tù Thời Gian 》 , hắn muốn khích lệ Liễu Nhân ăn thịt chuột khổng lồ, hình dung thịt chuột khổng lồ giống như thịt thỏ, kết quả bị Liễu Nhân khinh bỉ cùng khiển trách, hiện tại hắn còn nhớ rõ Liễu Nhân dùng ánh mắt giống như thấy kẻ giết người nhìn mình.
Liễu Tuệ trợn mắt với Lý Đằng, lại cầm chén uống vài ngụm nước.
Nhờ ánh lửa, Lý Đằng cẩn thận quan sát Liễu Tuệ thêm vài lần.
Ở với nàng một đoạn thời gian, cảm giác mặc dù nàng ta và em gái có chút giống nhau, nhưng còn xa mới đạt tới trình độ sinh đôi, hai người rất khác biệt.
Em gái Liễu Nhân là một cô bé dễ thương, chị gái Liễu Tuệ là một phụ nữ mạnh mẽ.
Bất kể là phụ nữ mạnh mẽ, hay là em gái dễ thương, dung mạo hai chị đều rất xinh đẹp.
Nếu như quay ngược thời gian trở về 1 năm trước, Lý Đằng vẫn còn làm công việc quèn trong công ty Khoa Kỹ Ngân Hà, lúc đồng nghiệp của hắn kể tới chị em gái Liễu gia, khẳng định hắn khó mà hình dung ra, một ngày kia, hắn sẽ lần lượt quen biết hai chị em này, còn ngồi cùng một chỗ trò chuyện.
“Nhìn cái gì?” Liễu Tuệ bị Lý Đằng nhìn có chút mất tự nhiên.
“Tôi đang suy nghĩ kịch bản này, lúc đạo diễn cùng biên kịch thiết kế ra kịch bản này, tâm lý phải đen tối cỡ nào.” Lý Đằng cũng cảm thấy vừa rồi mình nhìn Liễu Tuệ quá sỗ sàng, vội vàng dời chủ đề.
“Đúng vậy, nếu như không phải anh, đổi lại những người khác, gặp được kịch bản như vậy, hiện tại hơn nửa là bị nhốt trong trạm gác kia, chết đói chết rét. “ Liễu Tuệ nghe thấy chuyện này là sôi máu.
Vị đạo diễn béo này an bài gấu chó, là muốn giết bọn hắn.
Không nghĩ tới lại dâng thức ăn tận miệng.
Đương nhiên đạo diễn béo cũng có thể cãi lý, nói con gấu này là cung cấp cho bọn họ ăn uống.
Thế nhưng, ai có thể ăn đến miệng?
Nếu như không phải Lý Đằng kéo bầy Zombie từ phía đông trở về, người bình thường nào có thể săn giết gấu chó.
Cho dù biết rõ cách này, lại có mấy người giống như Lý Đằng dẫn theo bầy Zombie chạy hơn 500 mét trong bão tuyết, sau khi xông vào rừng cây còn có thể trèo lên cây né Zombie cùng gấu chó vây công?
Đừng nói là sau cùng thu thập tàn cuộc.
Những thứ này, đều là khiêu chiến không thể hoàn thành!
Đổi lại mấy kẻ gian lận không có thực tài tới đây, đến một bước này hẳn là chết chắc rồi.
“Khen tôi sao? Tôi còn nhớ..., lúc ở trong xe buýt, có người kiên quyết không chịu thảo luận kế hoạch với tôi, cô nói người kia có phải bại não rồi hay không?” Lý Đằng nghe Liễu Tuệ nói, liền nhớ lại cảnh tượng lúc hai người mới quen.
“Anh cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tật xấu là nhỏ nhen.” Liễu Tuệ thở dài bất đắc dĩ.
“Ngay từ đầu nhìn thấy cô, tôi còn tưởng rằng là em gái cô, rất vui vẻ bước tới, chủ động nói chuyện, kết quả thì sao? Cô giội cho tôi một chậu nước lạnh, bây giờ còn trách tôi ích kỷ?” Lý Đằng lắc đầu than.
“Người lớn thì phải bao dung, đừng có đi so đo với một cô gái được không?” Liễu Tuệ nheo mắt nói.
“Được rồi, không so đo với cô nữa, nhưng đây là nể mặt em gái cô.” Lý Đằng nghĩ một chút bèn trả lời Liễu Tuệ.
“Em gái tôi đúng là có thể diện.” Liễu Tuệ tự giễu mà lắc đầu.
Sau khi nướng chín toàn bộ thịt gấu, thiếu chút nữa là tới đêm khuya.
Bão tuyết càng lúc càng lớn, căn bản không thể có động vật, hoặc là người, Zombie các loại ở bên ngoài.
Nếu có cũng bị đông cứng.
Hai người rất buồn ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vì ngăn ngừa trúng độc, mở ra vài cánh cửa. Nhưng mở ra quá nhiều, trong phòng sẽ không còn ấm áp, chỉ có thể cố gắng dời cơ thể gần đống lửa dùng để sưởi ấm.
......
Sáng ngày thứ hai, Liễu Tuệ lạnh quá mà thức dậy, nhìn quanh không thấy Lý Đằng.
Tuyết đã ngừng, trời hơi sáng.
Nàng co ro ngồi dậy, ở một chỗ sưởi ấm, Lý Đằng chợt bước từ ngoài cửa vào.
Hắn cầm theo rất nhiều cành cây nhỏ, còn có nhiều phiến lá lớn, bọc tất cả thịt nướng tối qua lại, lại dùng cành cây nhỏ cột thành từng túi, xếp thành 2 túi lớn cõng ở sau lưng.
“Đoán chừng trước khi chúng ta tới điểm C, sẽ khó mà tìm thấy thức ăn.” Lý Đằng làm xong mọi chuyện mới nói với Liễu Tuệ vài câu.
“Ừ.” Liễu Tuệ liếc nhìn Lý Đằng, lại nhớ về cha của nàng. Khi bọn họ ở cùng nhau, nàng không phải lo lắng chuyện gì, mọi chuyện cần thiết đều được ông ấy lo hết.
“Hôm nay trước khi trời tối, chúng ta phải đi đến chỗ này, mới có thể chắc chắn hành trình về sau.” Lý Đằng móc bản đồ ra, sau đó dùng tay chỉ chỉ cho Liễu Tuệ xem.
“Tốt.” Liễu Tuệ không có nhìn kỹ bản đồ, nàng có thể nhìn hiểu bản đồ, nhưng xem bản đồ rất tốn sức, nàng cảm thấy chỉ cần có Lý Đằng, nàng đi theo hắn là được rồi.
“Tốt rồi, lên đường đi!”
Lý Đằng đi tới cửa chính, đẩy cửa phòng ra.