Nửa giờ sau, Lý Đằng đã trở về, mang về một bó củi khô.
Sau đó, hắn lại ra ngoài.
Giống như bên ngoài không hề có bão tuyết.
Thời gian lần này rời đi khá lâu, đã gần 60 phút mà chưa nhìn thấy bóng người.
Thời gian dài như vậy, Liễu Tuệ cũng bắt đầu hoài nghi hắn có bị lạc đường hay không.
Hoặc là gặp nguy hiểm gì rồi.
Loại hoàn cảnh này, một người ở lại rất dễ dàng nghĩ ngợi lung tung.
Rốt cục, Lý Đằng vẫn quay trở về an toàn.
Lần này trở lại, Lý Đằng còn kéo theo mấy phần khác của xác gấu chó.
Nhìn ra được hắn đã rất mệt mỏi, xác gấu nặng như vậy, đoán chừng ít nhất trên đường phải nghỉ ngơi vài lần thì mới trở về được.
“Nhiều như vậy, ăn có hết không? “ Liễu Tuệ hỏi Lý Đằng một tiếng.
Thật sự không nghĩ tới lần này hắn ra ngoài, là kéo thứ này trở về.
“Đợi tí nữa bắt một đống lửa, cắt toàn bộ thịt phía trên, nướng chín toàn bộ rồi mang theo người, đoán chừng là mấy ngày tiếp theo sẽ không có đồ ăn.” Lý Đằng vừa dùng dao găm thái thịt vừa trả lời Liễu Tuệ.
Liễu Tuệ không nói nhiều, ngồi xổm xuống bắt đầu giúp đỡ Lý Đằng xẻ thịt gấu.
Mặc dù nghĩ tới thịt con gấu này từng bị Zombie cắn qua, hơn nữa không chỉ bị một con Zombie cắn, Liễu Tuệ cũng có chút tởm lợm.
Nhưng mà Lý Đằng nói không sai, mấy ngày tiép theo, rất có thể bọn họ sẽ không tìm được thức ăn.
Không ăn gì, bọn hắn không có sức lực tới điểm B.
Không dám tưởng tượng sau khi tới điểm C sẽ thế nào, đoạn đường tiếp theo sẽ gặp nhiều hung hiểm.
Hiện tại chỉ đấu với Zombie, gấu chó, cùng thời tiết khắc nghiệt.
Sau khi tới điểm C là phải đấu với người chơi khác.
Hơn nữa trong lúc đấu với người, cũng có thể sẽ đụng phải Zombie, thú dữ cùng thời tiết khắc nghiệt.
Gặp trường hợp đạo diễn cùng biên kịch muốn hố chết một gã diễn viên, thì diễn viên kia thật sự rất khó sống sót.
Liễu Tuệ giúp xẻ thịt gấu xong, thì Lý Đằng đã bắt đầu đánh lửa.
Trước tiên Lý Đằng tìm một cành cây tương đối to khoẻ, hơn nữa còn phải khô ráo, dùng dao găm chặt hai bên, vuốt thành một cái thớt nhỏ.
Sau đó lại tìm một cành cây tương đối cứng vuốt làm mũi khoan.
Kế tiếp hắn cởi vớ, buột 2 cái vớ vào nhau, cột vào một cành cây làm một cái cung, lại dùng vớ quấn quanh mũi khoan gỗ.
Lý Đằng lại xé mấy tờ giấy thành từng mảnh nhỏ, lại dùng dao găm cạo ra một ít vụn gỗ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này mới bắt đầu đánh lửa.
Vớ làm cung không xài được, về sau Lý Đằng trực tiếp dùng tay chà xát.
Một hơi dùng sức chà xát hơn 5 phút, chỉ tạo ra chút khói đen, đốm lửa cũng không thấy.
Về sau lại chà xát cực mạnh hơn 5 phút, mới bắt được tí lửa, hắn vội vàng gom giấy vụn tới, thổi vào đốm lửa nhỏ, nhưng mà không thành công.
Lại thử thêm hai lần, rốt cục Lý Đằng đã có thể đốt vụn giấy, cẩn thận từng chút một đốt sang tờ giấy khác, rồi tới vụn gỗ, Lý Đằng mới nhóm lửa sang từng cành cây nhỏ, từng chút một, cuối cùng bắt thành một đống lửa.
“Anh học từ đâu vậy ?” Liễu Tuệ biết dùng gỗ đánh lửa, dường như lúc trẻ còn chơi qua, nhưng mà không thành công.
“Trước kia tôi từng xem qua youtube người ta đánh lửa, còn có mấy tiểu thuyết trên mạng cũng dạy cách đánh lửa thế này.” Lý Đằng trả lời Liễu Tuệ.
“Đây là lần đầu anh thử nghiệm sao?”
“Đúng vậy.” Lý Đằng nhìn thấy ngọn lửa cháy càng lớn thì càng vui vẻ.
Đây đúng là lần đầu hắn thử, cũng không biết có thể thành công hay không, kết quả đã chứng minh. Hắn cảm thấy thành công này nhờ phần lớn vào sức lực của mình. Hắn không có công cụ thích hợp, về sau toàn nhờ sức lực đôi tay ma sát tạo đốm lửa, hao phí rất nhiều sức, đã vậy còn yêu cầu sức bền rất cao.
“Đúng là trâu bò! “ Liễu Tuệ giơ ngón cái lên khen Lý Đằng.
Có khói bốc lên cao, từ ngọn… à nhầm, trong phòng bắt đầu ấm áp.
Thế nhưng khói đen lãng vãng trong phòng khiến cho người ta cay mắt không mở ra nổi.
Lý Đằng đành phải mở một cánh cửa sổ, để cho khí lạnh thổi bớt khói đen ra ngoài.
Đương nhiên, trong phòng bắt lửa, không mở cửa sổ ra mà nói, sớm muộn gì hắn và Liễu Tuệ sẽ bị sặc khói mà chết.
Hắn chọn những khối gỗ to bự bỏ vào đống lửa, chỉ cần đốt mấy thứ này thành than đen, sẽ giảm bớt rất nhiều khói.
Liễu Tuệ xẻ thịt gấu thành từng khối nhỏ, Lý Đằng chọn một vài nhánh cây nhỏ xiên qua từng miếng thịt gấu, gom thành một bó nướng trên lửa đỏ.
Mấy cái chén bể cũng đặt tuyết vào, đặt trên đống lửa, đốt lên thì có nước ấm mà uống.
Vì tránh cho ăn phải virus Zombie chưa nướng chín, mỗi miếng thịt đều nướng trong thời gian dài, phải bảo đảm chúng bị nướng chín hoàn toàn mới có thể ăn.
Hai người cũng đã đói khát, sau khi nướng chín hai cây thịt xiên, Liễu Tuệ cũng mặc kệ thịt gấu bị Zombie cắn qua, không thể chờ đợi được mà bắt đầu nhai nuốt cùng Lý Đằng.
Không có muối, mùi vị hơi kém.
Nhưng lúc này ai quản được nhiều vậy, có cái để ăn đã là tốt lắm rồi.
“Nói tới gấu, tôi nhớ lại một chuyện cũ lúc mười mấy tuổi.” Liễu Tuệ nhìn đống thịt gấu đang nướng liền chủ động trò chuyện với Lý Đằng.
“Ồ.”
“Lúc đó tôi rất nổi loạn, không muốn đến trường, cha tôi cực kỳ thất vọng, dưới cơn nóng giận đã ném tôi vào trại quân đội, ông ấy còn nhờ một người bạn dạy dỗ tôi. Vừa mới tiến vào, mặc dù huấn luyện rất vất vả, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ. “
“Có một lần chúng tôi đi theo tiểu đội trưởng đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại, đi tới một ngọn núi hoang, tiểu đội trưởng nói cho chúng tôi biết trong núi có một con gấu chó vừa mới sinh con, nhắc nhở chúng tôi đừng tới gần ngọn núi kia, để tránh bị con gấu chó kia tấn công.”
“Lúc ấy có một tên lính mới, rất xem thường lời nói của tiểu đội trưởng.”
“Khi đó hắn nói bằng giọng khinh khỉnh, chẳng lẽ con người không đánh lại gấu chó? Bình thường gấu sẽ không ăn vật chết, nó đi qua thì chúng ta cứ nín thở giả chết. Nó vừa quay đầu thì tôi trực tiếp khoá cổ, hai chân bấu chặt hông của nó, dùng sức một phút trực tiếp xiết cho nó ngạt thở. Hoặc là khoá cánh tay, khoá chết không thoát, bẽ gãy tay khiến nó mất đi sức đấu.”
“Tôi nhớ rất rõ lúc đó, sắc mặt tiểu đội trưởng rất muốn chửi bậy ......Tiểu đội trưởng chân thành nói cho hắn biết, tin đồn nhảm gấu không ăn vật chết đã bị bác bỏ rất nhiều lần, gấu đói bụng sẽ ăn mọi thứ, xác chết cũng ăn, căn bản không có chuyện bỏ qua vật chết.”
“Hơn nữa bản tính của gấu rất tò mò, chúng sẽ vờn con mồi đến chết, cho dù dưới tình huống không bị đói, chúng cũng sẽ bỏ thời gian nghiên cứu. Động tác thường dùng là đập một cái rồi liếm, cũng đừng xem thường hai động tác này, nó vỗ một cái có thể đập nát xương cốt con người, trên đầu lưỡi của gấu có gai ngược, bị nó liếm một cái, đó là trực tiếp lột một lớp da. Nếu trở thành đồ chơi trong tay nó, có thể tưởng tượng ra hậu quả thế nào.”
“Về phần khóa cổ, khoá tay hay khoá chết gì đó…, tiểu đội trưởng nói, lúc cậu đối phó con người thì có thể dùng được, dùng cách chiến đấu này đi đối phó một con gấu, nếu cậu muốn tìm chết thì cứ việc, tôi sẽ không ngăn cản......”