Tràn ngập lo lắng chờ đợi.
Còn có nỗi sợ đột nhiên gấu chó lao ra khỏi rừng cây.
Không mang theo đồng hồ, Liễu Tuệ cũng không rõ rốt cuộc đã trôi qua bao lâu.
Nhưng hẳn là đã trôi qua 30 phút.
Dù sao, dựa theo cảm giác của nàng, thời gian nàng tách khỏi Lý Đằng đã rất lâu rồi.
Gió càng lúc càng lớn.
Đúng vào lúc này, phía đông đột nhiên truyền đến tiếng “ầm ầm“.
Giống như có sét đánh.
Thế nhưng, trên bầu trời chỉ có tuyết, không thấy tia chớp.
Âm thanh này mỗi lúc một gần, tựa hồ mặt đất cũng bắt đầu rung động.
Liễu Tuệ cố gắng nhìn về phía đông, thậm chí trèo lên đỉnh khối đá để quan sát cho rõ ràng.
Rốt cục đã nhìn thấy.
Nàng nhìn thấy Lý Đằng đang chạy chốn thục mạng.
Phía sau hắn là một đám Zombie, ít nhất từ vài chục đến vài trăm con, giống như một hàng xe lửa thay nhau truy đuổi sau lưng hắn.
Bão tuyết thổi tới còn giúp bọn hắn chạy nhanh hơn.
Chỉ cần Lý Đằng sơ sẩy một chút, ngã vào trong đống tuyết, kết cục sẽ bị hơn trăm con Zombie ăn tươi nuốt sống.
Đang yên đang lành không biết tại sao hắn ta lại đi trêu chọc đám Zombie kia.
Cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn phải dẫn theo một đám Zombie.
Trong lúc Liễu Tuệ đang do dự có nên tiến lên giúp đỡ hay không, liền nhìn thấy Lý Đằng chạy thẳng vào trong rừng cây, sau đó dẫn theo hơn trăm con Zombie cùng tiến vào.
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Tuệ đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Hắn muốn mượn đám Zombie này đối phó con gấu chó kia!
Đúng là quá bội phục ! Loại biện pháp này mà cũng có thể nghĩ ra!
Vấn đề là, bị đám Zombie và gấu chó bao vây, hắn có thể chạy thoát ư?
Theo bão tuyết càng ngày càng gần, trời cũng nhá nhem tối, tâm trạng Liễu Tuệ dần dần chìm vào đáy cốc.
Có vẻ như người đàn ông dũng mãnh kia, rốt cục vẫn không tránh khỏi cái chết.
Hoặc là nói, bị đạo diễn bất lương cùng biên kịch hố chết.
Để lại một mình nàng trong tuyết trắng mênh mông, một mình đối mặt với bão tuyết đang kéo đến.
Hôm nay nàng phải chết ở chỗ này.
Ngay lúc Liễu Tuệ tuyệt vọng hoàn toàn, thì Lý Đằng lại bước ra khỏi rừng cây.
Sau khi nhìn thấy Liễu Tuệ, Lý Đằng đứng từ xa vẫy tay gọi Liễu Tuệ, ý bảo nàng đi tới.
Liễu Tuệ nhìn thấy Lý Đằng còn sống, trong lòng có loại kích động khó nói thành lời, nàng vội vàng chạy tới chỗ hắn.
Tựa như lúc nàng 3 tuổi trong sa mạc, nàng cho rằng cha nàng không tìm thấy mình, trong lúc tuyệt vọng mà khóc lớn, cha nàng xuất hiện ở phía xa, nàng vội vàng vừa khóc vừa chạy tới.
Lý Đằng rất mệt mỏi, mệt rã rời, nhưng sắc mặt rất hưng phấn.
Hắn dẫn theo Liễu Tuệ tiến vào rừng cây, mượn ánh sáng nhàn nhạt trước khi trời tối, kéo Liễu Tuệ đi sâu vào rừng cây.
Trong rừng cây có thi thể Zombie, càng ngày càng nhiều, sau đó nhìn thấy rất nhiều đoạn tay chân Zombie bị gãy, cho đến sau cùng nàng được Lý Đằng dẫn tới xác của gấu chó máu thịt be bét.
Dựa vào tình huống hiện trường, có thể tưởng tượng lúc trận chiến trước đó thê thảm cỡ nào.
Toàn bộ quá trình, Liễu Tuệ gần như có thể hình dung ra.
Lý Đằng kéo bầy Zombie vào rừng cây, gấu chó bị kinh động lao ra, Lý Đằng bị Zombie và gấu chó bao vây, leo lên trên cây cao, sau đó bầy Zombie hỗn chiến cùng gấu chó.
Mặc dù gấu chó mạnh mẽ, chụp chết đập nát rất nhiều Zombie, nhưng vì quân địch quá đông, hơn nữa hung hãn không sợ chết mà xông lên, cuối cùng dưới sự bao vây của Zombie, gấu chó đã bị dìm chết, còn thừa lại vài con Zombie, tất cả đều bị Lý Đằng thanh lý sạch sẽ.
Khu rừng đáng sợ kia, lúc này đã an toàn.
Liễu Tuệ không thể không bội phục trí tuệ cùng lòng dũng cảm của Lý Đằng.
Rất ít người có thể nghĩ ra cách này, nhưng lại không có năng lực thực hiện.
Cho dù có người làm được, nhưng chưa hẳn có được trí tuệ của Lý Đằng.
Khó trách hắn luôn bị người khác coi là gian lận.
Sự mạnh mẽ của hắn đã vượt xa nhận thức của con người.
“Còn kém 100 mét, là có thể thoát khỏi mảnh rừng cây này, chỗ đó có trạm gác bị bỏ hoang, nằm ở nơi tránh gió trong núi, tối nay chúng ta có thể nghỉ lại ở đó.” Lý Đằng mượn nhờ chút ánh sáng buổi chiều tàn, đưa bản đồ cho Liễu Tuệ nhìn.
“Chúng ta mau lên đường. “ Liễu Tuệ nhẹ gật đầu.
Nhưng mà Lý Đằng không có lập tức xuất phát, hắn móc dao găm ra tìm tảng đá dùng sức mài mài, sau đó bắt đầu phân xẻ thịt gấu chó, muốn cắt hai cái chân sau trên xác gấu chó.
“Không thể nào? Anh muốn ăn thịt con gấu này? Bên trong đều là virus Zombie...! “ Rất nhanh Liễu Tuệ đã suy đoán ra Lý Đằng muốn làm gì.
Gấu chó bị Zombie cắn cho mình mẫy nát bươm, có thể tưởng tượng trong vết thương có bao nhiêu virus Zombie.
“Virus đều là cấu tạo bởi protein, ngoại trừ virus Prion ra, những loại virus khác gặp nhiệt độ cao sẽ bị chết sạch, sau khi tới trạm gác, chúng ta mới có thể tìm được nhiên liệu, chỉ cần nấu chín thịt này, có lẽ sẽ ăn được, tôi còn hoài nghi ngoại trừ con gấu đen này, chúng ta sẽ không tìm thấy nguồn thức ăn nào khác, muốn sống sót, chỉ có thể ăn cái này.” Lý Đằng lắc đầu nói.
(chú thích: virus Prion, còn gọi là “bệnh xốp não lây truyền”, 1 trong những nguyên nhân lây truyền là do ăn thịt người)
Liễu Tuệ vẫn còn vướng mắc tâm lý chưa thể tiếp nhận, nhưng cũng không có nói gì nữa.
Lý Đằng nói không sai, con gấu đen này, rất có thể chính là thức ăn do Viên Đạo(đạo diễn béo) chuẩn bị sẵn cho hai người.
Nếu bọn họ không có năng lực săn giết con gấu đen này, thì chỉ có thể chịu đựng cơn đói cùng rét lạnh qua đêm nay.
Hơn nữa rất có thể sẽ phải nhịn đói rất lâu, đến lúc đó bọn hắn còn chưa tới điểm C, có thể sẽ chết đói giữa đường.
Nếu như đưa ra ý kiến, nhất định đạo diễn sẽ nói, cho các ngươi đồ ăn đó! Thịt gấu nguyên con...! Các người không có năng lực kiếm ăn còn trách ai được?
Kéo theo hai cặp chân gấu, Lý Đằng dẫn theo Liễu Tuệ lên đường, xuyên qua rừng cây hơn 100 mét, rốt cục đi tới trạm gác bỏ hoang, nơi nghỉ lại đêm nay.
Sau khi kiểm tra một lượt, Lý Đằng xác nhận không có người sống bên trong, cũng không có Zombie, lúc này mới dẫn Liễu Tuệ bước vào, tiến hành vơ vét một phen.
Không có cái gì, không có súng ống đạn dược, không có đồ ăn, cũng không có nhiên liệu.
Đừng nói tới giường chiếu, bàn ghế các loại.
Chỉ có mấy gian phòng trống.
Thậm chí ngay cả cái bật lửa cũng không có.
Chỉ ở nhặt được vài tờ giấy cùng chén bể trên đất.
Căn bản là Viên Đạo sẽ không tiếp tế cho hai người bất cứ thứ gì.
Nếu như gặp tình huống này trong game, sẽ trực tiếp xếp thành độ khó địa ngục, đoán chừng game thủ đã vỗ bàn đập ghế chửi “ccc“.
Đáng tiếc đây chính là kịch bản, cho dù khó hơn nữa, Lý Đằng cùng Liễu Tuệ cũng phải cắn răng chấp nhận.
“Cô nghỉ một chút đi, tôi đi tìm chút củi rồi trở về, nghĩ cách nhóm lửa.” Lý Đằng dặn dò Liễu Tuệ vài câu rồi rời khỏi trạm gác.
Trời đã tối đen.
Bão tuyết cũng bắt đầu đổ bộ.
Nhiệt độ bên trong trạm gác hạ xuống chừng -10 độ, bên ngoài trạm gác, nhiệt độ cũng hạ xuống -20 độ.
Liễu Tuệ không dám tưởng tượng thế giới bên ngoài, hiện tại đáng sợ tới cỡ nào.
Ít nhất, nếu như gặp phải hoàn cảnh này, nàng sẽ không có lòng dũng cảm đẩy cửa bước ra ngoài.
Thế nhưng, người đàn ông kia, cứ bước ra ngoài như vậy.