Chiến Lật Cao Không

Chương 226: Gấu chó

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới cơn tức giận, Liễu Tuệ tiến vào trạng thái bạo lực.

Bất quá nàng cũng không có mạnh như trong tưởng tượng.

Vẫn kém xa Lý Đằng.

Cho tới lúc đối mặt 4, 5 con Zombie, nàng có chút luống cuống tay chân, thể lực theo không kịp.

Cũng may Lý Đằng có thể xuất hiện ở thời khắc mấu chốt, giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm, cùng với giải quyết mối nguy rình rập.

Hai người một hơi giết sạch Zombie trên đường.

Để lại thi thể đầy đất, sau đó cùng nhau kiệt sức nằm gục xuống trong đống tuyết.

“Tôi rất yếu sao? Đổi lại con bé nhát gan kia, có thể theo anh giết ra ngoài sao?” Liễu Tuệ thở gấp một hồi, cảm thấy ấm ức bèn hỏi Lý Đằng.

“Hiện tại thể năng của em ấy không kém cô, bất quá có sao nói vậy, cô đánh giỏi hơn nàng.” Lý Đằng cho Liễu Tuệ một cái đánh giá tương đối công băng.

Liễu Tuệ hừ một tiếng, giống như nhận được lời thừa nhận của cha nàng lúc xưa, rốt cuộc cảm thấy dễ chịu hơn.

“Cô là chị gái, tại sao lại đi so với em gái làm gì? không phải em gái thì nên được yêu thương ư? Hơn nữa, cô bé thỏ con đáng yêu, khả ái như vậy.” Lý Đằng ngồi dậy, có chút buồn bực liếc nhìn Liễu Tuệ.

“Bớt đi, anh là một người đàn ông, cho tới bây giờ luôn không chịu nhường nhịn phái yếu, gặp chuyện gì cũng so đo từng tí, còn không biết xấu hổ nói tôi?” Liễu Tuệ lập tức đáp trả Lý Đằng.

“Thế thì phải xem đối tượng là ai, cho tới hiện tại tôi chưa từng so đo với em gái cô cái gì, vừa gặp nàng ta là mời tôi ăn một bữa thịnh soạn, tiếp đó tôi cũng nhận ân tình mà vẫn luôn chăm sóc nàng, nếu như không phải gặp chuyện này, có lẽ tôi và cô bé cũng không bị tách ra.” Lý Đằng thở dài nói.

“Anh cùng em ấy có phải…là cái kia hay không? “ Rốt cục Liễu Tuệ bắt đầu quan tâm tới em gái mình.

“Cái kia là cái gì?” Lý Đằng không hiểu.

“Là thích nhau, còn có thể là cái gì...? “ Liễu Tuệ trợn mắt nhìn Lý Đằng.

“Không có, tôi là đàn ông có trách nhiệm, trước khi đảm bảo được an toàn và cuộc sống cho bạn gái, tôi sẽ không nghĩ tới chuyện kia.” Lý Đằng lắc đầu nói.

“Em ấy thích anh rồi ?” Liễu Tuệ tiếp tục hỏi. Nếu như Lý Đằng không bật hack, lại xuất sắc như vậy, em gái nàng bị hắn thu hút cũng chẳng phải chuyện lạ.

Trong mắt nàng, nàng chưa bao giờ cho rằng em gái mình thông minh, nàng còn cho rằng em gái mình vừa nhẹ dạ lại ngu xuẩn, sớm muộn sẽ bị lũ đàn ông thối tha lừa bịp không còn cái nịt.

Chớ nói chi là, lại giống với mình, cũng bị ném vào thế giới hiểm ác như thành phố điện ảnh.

“Không biết, chẳng qua là lúc em ấy sợ hãi, sẽ trốn vào trong ngực tôi tìm kiếm bảo hộ.” Lý Đằng nhớ lại một màn ấp áp trong [nhà tù thời gian].

“Hừ! Đúng là giả bộ đáng thương!” Liễu Tuệ nhớ lại nàng rất ít khi ở chung với em gái Liễu Nhân, mỗi lần đều là nàng đánh Liễu Nhân một trận, sau đó Liễu Nhân mặt mũi bầm dập bỏ chạy đi tìm cha mẹ mách lẻo, trốn ở trong ngực bọn họ giả bộ đáng thương.

Mỗi lần như vậy, nàng đều bị cha mẹ chửi mắng một trận.

“Phụ nữ chính là phụ nữ, không cần quá mạnh mẽ, không cần quá hung dữ, bằng không thì chẳng ai thèm yêu.” Lý Đằng phát hiện ra vấn đề của Liễu Tuệ.

“Tại sao phải cần yêu? Tự yêu bản thân mình là tốt rồi.” Liễu Tuệ đứng dậy, bước đi trong gió tuyết.

Lý Đằng cũng đi theo.

......

Mặc dù bão tuyết còn chưa lan tới đây, thế nhưng gió thổi mỗi lúc một mạnh.

Hai người đứng quay lưng về hướng gió mà chạy, gió ở phía sau thổi tới, từng đợt một, giống như đang dùng sức mãnh đẩy bọn họ tiến lên.

Hơn nữa có vài khu vực rất trơn trượt, không để ý sẽ bị đẩy cho lảo đảo.

Thậm chí, Liễu Tuệ bị té cho sấp mặt.

“Ngu hết biết!” Lý Đằng kéo nàng đứng dậy, cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc nàng.

Liễu Tuệ tức giận tới mức nghiến răng.

Đi được mấy trăm mét, hai người đã tới chỗ phát ra vụ nổ.

Ở gần rừng cây.

Trên mặt đất bị nổ thành một cái hố đất, mặc dù bị gió tuyết lấp vào, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút dấu vết.

Trên mặt đất có máu, có vết kéo, còn có đấu vết móng vuốt dã thú.

Vết kéo đi vào trong rừng cây, cũng đúng là nơi mà hai người Lý Đằng muốn đi tới.

“Không phải là gấu chứ?” Lúc Liễu Tuệ lên bảy, tám tuổi, thường xuyên đi săn cùng cha nàng, vẫn rất quen thuộc đối với dấu chân của thú rừng.

“Cô có chắc không?” Ngược lại Lý Đằng không có quá nhiều kinh nghiệm ở mặt này.

“Rất giống, hẳn là một con gấu rất to.” Liễu Tuệ nhíu mày nhìn về phía rừng cây.

Sau khi kiểm tra hiện trường một lượt, Liễu Tuệ đã gần như tưởng tượng ra mọi chuyện đã phát sinh ở đây.

Hẳn là một người chạy thoát khỏi trạm gác, ở chỗ này bị gấu chó tấn công, hắn không có súng ống, trên người chỉ mang theo lựu đạn, dưới tình thế cấp bách, hắn muốn ném lựu đạn về phía gấu chó, nhưng hiển nhiên là không thành công.

Cuối cùng hắn trở thành thức ăn trong miệng gấu chó, bị kéo vào trong rừng cây.

Nếu như hai người bọn họ tiến vào rừng cây phía trước, rất có thể sẽ gặp con gấu chó này.

Nhưng mảnh rừng trước mặt, là con đường duy nhất.

Hai bên đều là núi tuyết liên miên bất tận, không có dụng cụ chuyên dụng thì đừng mơ leo núi tuyết.

“Tên đạo diễn họ Viên kia quá thất đức! Rõ ràng thiết kế một đầu gấu chó canh ở chỗ này!” Liễu Tuệ nhịn không được mà mắng chửi.

Cho dù Lý Đằng có mạnh hơn, thì sức người cũng có cực hạn.

Cực hạn của con người, chính là một người đàn ông có mạnh cỡ nào, cũng không thể đánh thắng một con gấu chó trưởng thành.

Hơn nữa nó còn trốn trong rừng cây, không biết lúc nào sẽ xuất hiện, tấn công bất ngờ.

Chờ lúc anh phát hiện ra nó, trên cơ bản cũng khó bỏ chạy.

“Làm sao bây giờ?” Liễu Tuệ hỏi Lý Đằng.

Hiện tại nếu trở về, chỉ có thể trốn vào trạm gác trơ trọi kia.

Đi về trước, gấu chó trong rừng cây có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Đứng yên ở đây, vậy thì chờ bão tuyết kéo tới đóng băng bọn hắn.

“Phía đông, chỗ gió thổi qua, đại khái cách đây hơn 500 mét, trên bản đồ có đánh dấu đây là khu vực nguy hiểm.” Lý Đằng móc bản đồ ra, lấy lưng che gió đưa cho Liễu Tuệ xem.

“Ừ, có liên quan gì tới rừng cây trước mặt?” Liễu Tuệ không hiểu lắm.

Lý Đằng ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.

“Có thấy khối đá kia không? Cô đến phía sau khối đá kia trốn một lát, tôi đi một chuyến sẽ trở lại, đại khái nửa giờ, nếu như sau nửa giờ tôi không trở về, cô hãy nghĩ cách quay về trong trạm gác kia.” Lý Đằng nhìn thấy bầu trời phía đông đầy mây đen, dặn dò Liễu Tuệ vài câu.

“Anh chạy về chỗ Zombie phía đông làm gì? “ Liễu Tuệ nghĩ mãi mà không hiểu..

“Chờ một lát cô sẽ biết.” Lý Đằng không nói gì nữa, chạy như điên về phía đông ngược gió.

“Trong bão tuyết vẫn có thể chạy nhanh tới vậy ư?” Liễu Tuệ lại bị sốc tập hai.

Sau khi Lý Đằng đi rồi, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi tới phía sau khối đá, tránh né bão tuyết ngày một lớn.

Lúc đi tới gần khối đá, Liễu Tuệ lại nhìn về phía đông.

Bóng lưng Lý Đằng đã biến mất trong gió tuyết.

Rốt cuộc là anh ta muốn làm cái gì?

Nam nhân này vừa mạnh mẽ vừa thần bí, càng khiến cho nàng tò mò.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)