Làm gì lỗ mãng như vậy?
Xông tới đám Zombie kia, là muốn chết sao?
Vừa rồi Liễu Tuệ nảy sinh chút hảo cảm cho Lý Đằng, tại thời khắc này biến mất không còn chút gì.
Đám Zombie tỉnh lại từ trạng thái đông cứng, sẽ không có mục tiêu mà du đãng bốn phía, động tác cũng rất chậm chạp.
Thế nhưng, một khi có người tới gần, phát ra mùi thịt tươi, trong nháy mắt sẽ kích thích hệ thần kinh của bọn nó, bài tiết ra hoóc-môn đặc thù, khiến cho năng lực vận động của chúng nó tăng lên tới cực hạn.
Cho nên, ngay khi Lý Đằng đẩy cửa bước ra, đám Zombie đã bị kinh động, gào thét lao tới chỗ Lý Đằng.
Ngay khi một đầu Zombie vọt tới gần cơ thể Lý Đằng, Lý Đằng hơi nghiêng người tránh thoát hay tay nó, dùng chân quét nhẹ hất ngã Zombie ra đất, sau đó cái chân còn lại giơ cao, đột nhiên giẫm mạnh vào đầu Zombie.
Một tiếng “răng rắc” giòn vang, con Zombie kia đã nằm yên bất động.
Con Zombie thứ 2 cũng lao đến, còn chưa kịp giơ tay làm gì, đã bị Lý Đằng xông tới trước, cầm ngược dao găm lướt qua cổ họng, không chút tiếng động ngã xuống.
Đến lượt con Zombie thứ 3, cũng chưa kịp làm gì, đã bị Lý Đằng đấm cho sấp mặt lờ, cơ thể xoay một góc 360 độ rồi văng ra ngoài, nhưng bởi vì phần đầu xoay nhiều vòng hơn phần thân..., cho nên lúc chạm đất, đầu và cơ thể mỗi người một ngã, cũng nằm yên bất động.
Chiến đấu, không chỉ là kỹ thuật, còn cần kết hợp sức lực.
Không có sức mạnh, Lý Đằng không thể nào giết con Zombie đầu tiên bằng một cước, không có khả năng dùng dao chém bay cổ Zombie thứ hai, càng không khả năng một đấm đánh rụng đầu Zombie thứ 3.
Lúc Lý Đằng ở trạng thái đỉnh cao tuổi trẻ, tố chất các mặt cơ thể đều được huấn luyện tới cực hạn.
Ở trong trạng thái đỉnh cao, có thể nói hắn đã kết hợp hoàn mỹ giữa kỹ xảo và sức mạnh.
Lúc này hắn đánh nhau với Zombie, liền giống như đang tiến hành một màn biểu diễn.
Một màn biễu diễn đấu vật cận thân, biểu diễn nghệ thuật giết người.
Đánh nhau với tử thần mấy năm, mỗi một lần đều gia tăng tốc độ cùng khiêu chiến cực hạn, khiến cho động tác giết Zombie lúc này của hắn, giống như đang biểu diễn một màn kỹ xảo điện ảnh quay chậm.
Hắn không cần làm ra quá nhiều động tác tránh né, chỉ cần tấn công trước, dao găm đánh trúng điểm yếu, khiến chúng nó mất đi năng lực chiến đấu là được rồi.
Mấy phút sau, thời gian biểu diễn chấm dứt.
Trên mặt đất có thêm mười bộ xác chết Zombie.
Trên người Lý Đằng, chưa rơi giọt máu nào.
Liễu Tuệ còn chưa rời khỏi bậc thang cửa chính, nhìn một màn này mà choáng váng cả người.
Hắn đây là......đang bật hack ư?
Bằng không thì giải thích thế nào?
Thế nhưng, giọng nói đầy lý trí kia chợt xuất hiện trong đầu Liễu Tuệ.
Thành phố điện ảnh vừa mới đả kích nghiêm khắc hacker, Lý Đằng càng là đối tượng bị nhắm vào.
Lúc này hắn không thể nào bật hack, thành phố điện ảnh cũng không có khả năng để hẳn nhở nhơ hack như vậy.
Như vậy tất cả mọi chuyện, cũng chỉ có một lời giải thích.
Đó chính là, căn bản hắn cũng không có bật hack.
Hắn vốn đã mạnh như vậy.
Thậm chí có thể là hắn chưa từng bật hack, giống với cha nàng, bởi vì quá mức xuất sắc, kết quả bị người khác tung tin hãm hại, cứ thế bị đổ tội bật hack lên đầu.
Không phải hắn gian lận, hắn giống với cha của nàng, là người bị hại.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, thậm chí trong lòng Liễu Tuệ bắt đầu cảm thấy áy náy.
Cha nàng vẫn hay khuyên, không nên tin lời người khác, bất cứ chuyện gì phải nhìn thấy tận mắt, sau đó mới dùng lý trí cho ra phán đoán.
Nàng đã quên lời dạy của cha, trước khi bắt đầu diễn xuất, nàng chỉ dựa vào phán đoán chủ quan mà cho rằng người này gian lận, nhưng sự thật nhẫn tâm đã vả vào mặt nàng.
“Cô có phải ngốc hay không? Đầu óc có vấn đề? Cô không theo tôi thì ở lại mà đợi chết đi!”
Liễu Tuệ đang chìm sâu vào trong suy nghĩ khiếp sợ, đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng mắng của Lý Đằng.
“Anh......” Liễu Tuệ nhìn thấy bóng lưng kia kiên quyết bỏ đi, vội vàng đuổi theo.
Bị giễu cợt, bị khinh thường, cũng khơi dậy ham muốn đấu tranh của nàng.
Nàng nổi giận đùng đùng đuổi theo, thậm chí vọt tới trước mặt của hắn, dùng lửa giận phát tiết lên đám Zombie.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã chém bay hai con.
Lý Đằng châm biếm, đã kích thích toàn bộ tiềm năng trong cơ thể nàng.
......
Liễu Tuệ vẫn cho rằng mình không giống em gái.
Mặc dù sinh ra trong gia đình giàu có, vừa chào đời đã ngậm thìa vàng, nhưng tuổi thơ lúc nhỏ của nàng lại rất gian khổ.
Nàng theo chân cha mà lớn lên, từ lúc nàng 3 tuổi, cha đã huấn luyện tính cách cùng cơ thể của nàng, dẫn nàng đi bộ hành tẩu sa mạc, leo núi, bơi lội, thường xuyên trải qua huấn luyện cực hạn, nhiều lúc nàng cho rằng mình phải chết, thì cha nàng mới đưa một tay kéo nàng lên.
Thời kỳ thiếu nữ, thậm chí cha nàng ném nàng vào trại quân đội, thẳng đến khi nàng càng ngày càng nổi loạn, có một ngày đột nhiên nổi giận, đánh trọng thương vài tên sĩ quan rồi bị nhốt lại, cha nàng mới đến trại quân đội tiến hành bồi thường một khoản, cứu nàng ra ngoài.
Từ đó về sau, cha nàng liền từ bỏ huấn luyện cho nàng.
Khi cha nàng lớn tuổi, mối quan hệ giữa cha nàng và nàng cũng dần dịu lại.
Em gái Liễu Nhân được mẹ nuôi dạy, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, cho tới bây giờ chưa từng chịu cực khổ.
Nàng vẫn luôn cho rằng cha nàng đối xử hai chị em không công bằng, trước khi trưởng thành đều không hiểu tại sao cha nàng lại làm vậy, điều này cũng khiến cho mối quan hệ hai chị em bị rạn nứt, hơn nữa vẫn luôn không được cải thiện.
Thế nhưng, sau khi đến thành phố điện ảnh, nàng phát hiện những gì được cha nàng dạy, gần như đều phát huy tác dụng.
Lúc gặp phải khó khăn, nàng càng kiên cường so với mấy diễn viên nam, gặp phải cảnh tượng đánh nhau, cho tới hiện tại nàng chưa từng sợ hãi.
Lúc cơ thể kích phát tiềm năng chém giết, dùng cơ thể phụ nữ, chính diện chống lại ba gã đàn ông khoẻ mạnh cũng không thành vấn đề.
Cho nên, đàn ông bình thường, căn bản là nàng xem thường.
Trừ phi, người đàn ông kia phải xuất sắc giống cha nàng, cực kỳ mạnh mẽ.
“Không nhìn ra...! Rất có kỹ năng...! “ Lý Đằng có chút bất ngờ trước biểu hiện của Liễu Tuệ.
“Tôi không giống với con bé nhát gan kia! Đừng so sánh tôi với em ấy!” Liễu Tuệ trả lời Lý Đằng. Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm nhận được bóng dáng cha mình trên người đàn ông này, điều này khiến cho nàng cảm thấy uỷ khuất năm xưa.
“Cô sai rồi, em gái của cô chẳng hề nhát gan, nàng rất thông minh, rất kiên cường, thậm chí càng ẫn nhẫn so với cô, càng hiểu được làm sao thích ứng hoàn cảnh, hơn nữa, còn biết nói tiếng người hơn cô.” Lý Đằng chối bỏ lời nói của Liễu Tuệ.
“Anh......” Liễu Tuệ càng thêm tức giận, nàng mơ hồ nhớ rõ cha nàng từng nói qua lời này, mặc dù cụ thể thì không giống, nhưng ý nghĩa cũng gần như vậy.
Nàng lại phát tiết cơn tức giận lên người Zombie.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, một mình nàng có thể đánh với ba con Zombie.
Thậm chí, nhiều hơn nữa....