“Tôi không sao. “ Lý Đằng nhích tới gần, ôm lấy Diêu Tuyết từ phía sau lưng, chồm tới sát cổ Diêu Tuyết, bắt đầu làm một vài chuyện xấu xa.
“Đừng làm vậy.” Diêu Tuyết nói nhỏ một câu, nhưng không đẩy hắn ra giống như Liễu Nhân.
Thấy Diêu Tuyết không có phản kháng, vì vậy Lý Đằng được voi đòi hai ba trưng, giơ tay xốc dưới nách Diêu Tuyết, sau đó......
“Á...! ! ! ! “
Đột nhiên có một dòng điện truyền thẳng vào người, khiến cho lông tóc Lý Đằng dựng đứng, hắn vội vàng rụt tay trở về.
Đồng hồ tựa hồ rung động.
“Ngài đang thử nghiệm danh mục thu phí của ứng dụng, áp dụng mức phí như sau:......”
Thế mà thu phí?
Rẻ nhất đúng là chỗ mà Lý Đằng vừa sờ, tiêu phí 20 điểm tích lũy, hơn nữa chỉ tính một lần, sờ tiếp sẽ tốn thêm điểm tích lũy!
Mấy hạng mục khác đều đắt chảy mỡ, nếu làm hết một lượt, phải tốn 250 điểm tích lũy!
Xem mình là đồ ngốc chắc...?
Có 250 điểm tích lũy, tôi đi chơi gái ngoài hiện thực không tốt sao?
Quá đáng!
Ngoại trừ thu phí ra, còn có một hạng mục đáng chú ý.
Đó chính là nếu như Lý Đằng ý đồ công kích bạn gái giả lập, bạn gái giả lập sẽ biến mất, ứng dụng sẽ khoá trong ba ngày.
Lần vi phạm thứ hai, ứng dụng khoá mười ngày.
Lần vi phạm thứ ba, ứng dụng khoá vĩnh viễn.
Ác thật!
Lý Đằng không cam lòng, hắn thử nắm tay từ phía sau, muốn thử xem cách này có hiệu quả không.
Kết quả lại bị điện giật.
Làn da trên tay cũng bị cháy khét.
“Anh làm sao vậy?” Diêu Tuyết lộ vẻ vô tội, tựa hồ chuyện này không liên quan gì đến nàng.
“Tôi sai rồi, tại sao lại khiến chuyện tình cảm trở nên thấp hèn như thế? “ Lý Đằng khóc một dòng sông.
Vẫn nên đọc truyện đi.
Lý Đằng thử nằm xuống, lại thử gối đầu lên đùi Diêu Tuyết.
Lần này không có bị điện.
Ừ, cảm giác này vẫn không tệ, tựa hồ lại trở về đoạn thời gian ở cùng nàng.
Sau đó giơ tay đọc tiểu thuyết.
Được một hồi, Lý Đằng cảm thấy khát nước.
Hắn đột nhiên nhớ tới......Hiện tại hắn có máy lọc nước mà! Một ngày có thể cung cấp 500ML nước, ước chừng bằng chai nước khoáng.
Vấn đề là, máy lọc nước đâu?
Trên đỉnh chóp đá chỉ có 3 cái chân giường trơ trọi, khẳng định máy lọc nước không ở phía trên.
Chẳng lẽ lại......
Lý Đằng nằm sấp xuống chóp đá, cùi đầu nhìn xuống, sau đó lại đổi bên khác.
Lúc đổi tới rìa đá thứ 3, Lý Đằng đã tìm được máy lọc nước.
Quả nhiên là dính ở trong trụ đá, một cái lỗ hình vuông, phía trên có một vòi nước, phía dưới được cố định bằng một thanh kim loại cùng với một cốc nước có thang đo.
Lý Đằng giơ tay cầm ly thủy tinh, di chuyển tới vòi nước.
Quả nhiên, phía trên vòi chảy ra nước.
Lý Đằng không dám uống nhiều, chỉ uống 100ML.
Thoải mái...!
Rốt cuộc hoàn cảnh đã được cải thiện.
Phải mau chóng nghĩ cách kiếm thêm 60 điểm tích lũy, có thể xuống độ cao 800 mét.
Sau khi tới 800 mét, hẳn là có mì tôm?
......
Gió nổi lên.
Bầu trời tối đen.
Không phải là trời tối.
Mà là sấm chớp mưa bão sắp đến rồi.
Không biết có phải nguyên nhân là do Lý Đằng mắng chửi lúc trở về hay không.
Cầu gì được nấy.
Chỉ trong chốc lát, mưa to như thác, sấm sét vang dội.
Từng đạo sấm sét to như chậu nước đánh xuống, liên miên bất tận.
“Có bản lĩnh đánh chết tao này! FUCK! FUCK! “ Lý Đằng đứng dậy, giơ lên ngón giữa mắng to.
“Đừng chửi tục.........” Diêu Tuyết khuyên can Lý Đằng, đáng tiếc, âm thanh mưa bão quá lớn, Lý Đằng nghe không được.
Đúng vào lúc này, một đạo sấm sét trái với lẽ thường, bổ xuống cách chóp đá khoảng 2 mét.
Hai mắt Lý Đằng chói loà, lỗ tai điếc đặc, loạng choạng té nhào, may mắn được Diêu Tuyết đỡ lấy.
“Mẹ nhà nó, chơi thật à?” Lý Đằng không dám khiêu khích nữa.
“Đừng chửi tục, sẽ bị sét đánh. “ Diêu Tuyết tiếp tục khuyên Lý Đằng.
Lý Đằng im lặng.
Những đại lão này đúng là hắn không thể chọc vào, nói sét đánh là đánh thật.
Có chết cũng chết vô ích.
Dù sao còn nhiều diễn viên mà, thiếu hắn cũng chẳng sao.
Hắn mà chết, bọn người kia lại tìm một kẻ thế mạng.
Máy bay đụng vào chóp đá, kền kền mổ chim hắn, trực thăng chiến đấu bắn phá, đoán chừng đều là những đại lão kia núp sau màn ra lệnh, chính là muốn hành hạ hắn để tiêu khiển.
Phản kháng không được, chỉ có thể cam chịu số phận.
Không mắng chửi nữa, thật đúng là sấm chớp mưa bão liền ngừng.
Trời cũng trong xanh.
Xem ra đúng là một vị đại lão bị Lý Đằng mắng chửi nên khó chịu, cố ý làm ra trận sấm chớp mưa bão này.
Trời dần tối đen.
Tất cả quần áo đều ướt rất khó chịu.
Khá tốt buổi tối không lạnh.
......
Ngày hôm sau.
Ngày hôm qua ăn uống tương đối nhiều, hôm nay vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.
Thời tiết đúng là không tệ, không lạnh cũng không nóng.
Lần này cũng không biết là phải đợi bao lâu mới có thể quay về thành phố điện ảnh.
Có thể mấy đại lão kia đã cân nhắc qua, tra tấn Lý Đằng quá sớm, khẳng định hắn chịu không nổi.
Lý Đằng xem chừng khi nào thời tiết trở nên khắc nghiệt, lúc vừa nóng vừa lạnh cực đoan, có thể đó là lúc hắn sắp trở về thành phố điện ảnh.
Không thể trêu vào Anna, bé thỏ con không hiểu tình cảm.
Hôm nay Lý Đằng vẫn tiếp tục chọn Diêu Tuyết.
“Chúng ta chơi trò đoán chữ đi.” Lý Đằng nói với Diêu Tuyết.
“Được.”
“Cô xem quần áo của cô vẫn còn ướt, như vậy đi, tôi ra câu đố cho cô đoán, đoán không trúng sẽ cởi một món trên người, rồi treo ở chân giường.” Lý Đằng sờ không được, hiện tại chỉ có thể nhìn đỡ thèm.
“Không được.” Diêu Tuyết lắc đầu.
“Mặc quần áo ướt sẽ dễ bệnh...! “
“Không cởi.” Diêu Tuyết rất kiên quyết.
“Tôi cũng không muốn mặc quần áo ướt, nếu không, cô đoán ra tôi cởi một món, đoán không ra cô cởi một món, như vậy được không?” Lý Đằng đành phải thay đổi điều kiện.
“Không được.” Diêu Tuyết phát hiện điều kiện này chẳng khác gì cái trước, vẫn là không mắc câu.
“Cũng không cần cởi hết, cô xem rồi cởi, không muốn cởi thì dừng, như vậy được không? Tôi cũng sẽ không ép cô. “ Lý Đằng tuyệt vọng nói ra.
Không cho sờ thì thôi đi, ngay cả nhìn cũng không được!
Cái ứng dụng này nào có chỗ tốt gì, là cố ý hành hạ hắn !
“Được rồi.” Diêu Tuyết tựa hồ có chút không đành lòng, đồng ý với điều kiện của Lý Đằng.
“Câu đố của tôi là......Đàn bà cưỡi trên núi băng, điền vào câu thành ngữ.” Lý Đằng cười hì hì liếc nhìn Diêu Tuyết.
“Nữ......Núi......non sông tươi đẹp?” Diêu Tuyết đoán.
“Sai rồi.”
“Cái kia......Thiên sơn vạn thủy?” Diêu Tuyết lại đoán.
“Cô làm gì có nhiều nước như vậy...? Còn vạn thủy......”
“Núi......Núi......cao sơn lưu thuỷ? “ Diêu Tuyết tiếp tục đoán.
“Tôi phát hiện trí tưởng tượng của cô thật phong phú, cao sơn lưu thuỷ......Ha ha......”
“Có phải tôi đoán đúng rồi?” Diêu Tuyết xấu hổ nói.
“Sai rồi. “ Lý Đằng lắc đầu.
“Núi, đàn bà, đàn bà là cọp cái, thả hổ về rừng?” Diêu Tuyết lại đoán.
“Cô thật giỏi! “ Lý Đằng dựng ngón cái khen hay.
“Đã đoán đúng?” Diêu Tuyết rất vui.
“Sai rồi, lại đoán. “
“Nhật bạc tây sơn?” Diêu Tuyết lại vận động trí óc.
(nhật bạc tây sơn: nghĩa đen là mặt trời sắp lặn, nghĩa bóng là ám chỉ người già sắp chết, mang ý nghĩa xấu.)
“Cái gì mà mặt trời? “
“Thuỷ mạn kim sơn? “ (thành ngữ bắt nguồn từ tình tiết nước ngập Kim Sơn Tự, trong “Bạch Xà Truyện”)
“Nào có núi vàng?”
“Không đoán, rốt cuộc là thành ngữ gì...? “ Diêu Tuyết bỏ cuộc.
“Là bức thượng lương sơn...! “ Lý Đằng đành phải công bố đáp án.
(bức thượng lương sơn: gần nghĩa với tức nước vỡ bờ)
“Tại sao là bức thượng lương sơn? “ Diêu Tuyết buồn bực hỏi.