Không học được kỹ năng ma trơi.
Hẳn là một lần chỉ đánh cắp được 2 kỹ năng.
Làm người không thể quá tham lam.
Chiến lợi phẩm lần này đã rơi vào tay Lý Bạch.
Là một đôi giày.
Cũng là một kiện pháp bảo.
Sau khi mặc vào, có thể tăng thêm tốc chạy của quỷ lão.
Đối với con người bình thường mà nói, nhất định phải tế luyện xong suôi thì mới có thể mặc vào.
“Phân chia không công bằng...! “
“Theo đạo lý hẳn là đến lượt chúng tôi giữ pháp bảo !”
“Đúng vậy, Lý Bạch mau giao bảo vật ra đây! “
Mấy tên đàn em của Cường đầu trọc có chút khó chịu.
“Mấy người có quyền không bám đuôi tôi mà!” Lý Bạch ném đôi giày vào ứng dụng trữ vật.
Khẳng định đồng hồ của mấy đại lão này đều có đủ ứng dụng, có thể là ứng dụng phổ biến, có thể là chỉ sử dụng trong kịch bản nối tiếp.
Giống như Lý Bạch, hẳn là đồng hồ của hắn có ứng dụng dò xét và ứng dụng trữ vật.
Đương nhiên, cũng có thể là pháp bảo dò xét hoặc pháp bảo loại trữ vật thường được dùng trong kịch bản, hoặc là kỹ năng có tác dụng tương tự.
Mỗi người đều gặp kỳ ngộ khác nhau trong kịch bản, khẳng định năng lực sở hữu cũng khác nhau.
Giống như Lý Đằng vậy, hao phí thời gian cả đời trong một kịch bản, ngày qua ngày chỉ làm một chuyện, suýt nữa khiến bản thân chết già, chỉ sợ trên đời này không có ai giống, chỉ có mỗi mình hắn làm vậy.
Làm gỏi xong BOSS triệu hoán, Lý Bạch tiếp tục chạy tới một đỉnh núi khác.
Những người khác, kể cả Cường đầu trọc cùng với đàn em của hắn đều ngầm hiểu mà chạy theo.
Tất nhiên Lý Đằng cũng đi theo.
“Anh bạn nhỏ, cậu đi theo thời gian dài như vậy, ngay cả một cái quỷ tệ cũng không nhặt, cậu đi theo chúng ta có ý nghĩa gì?” Cường đầu trọc thấy rảnh rỗi nên trò chuyện, cố ý tuột lại phía sau tìm Lý Đằng tán dóc.
“Tôi đang học hỏi.... “ Lý Đằng trả lời Cường đầu trọc.
“Học cái gì?”
“Học kỹ xảo chiến đấu cao siêu của các ông.... “
“Ah, như vậy mà có thể học được kỹ xảo chiến đấu...? Anh bạn nhỏ đúng là thiên tài!” Cường đầu trọc giơ ngón cái khen Lý Đằng.
Những người khác ở phía trước cũng cười rộ.
Đều từng trải qua giai đoạn người mới, ngược lại bọn hắn cũng có thể hiểu rõ lúc này Lý Đằng đang xấu hổ.
Không đi theo, một mình chẳng thể làm gì.
Đi theo, có khả năng húp được chén canh.
Thế nhưng, đi theo ít nhất có thể làm quen kéo quan hệ, có lẽ sau khi chấm dứt thời gian bảo hộ, chỉ cần diễn viên khác chẳng phải biến thái, thì sẽ không động thủ giết hắn.
Dù sao giết hắn cũng chẳng được cái quái gì.
Lần này, Lý Bạch chạy tới gần một khối nham thạch khổng lồ.
Nham thạch cao tới mười mấy mét, tình hình phía trên thế nào, không có ai nhìn thấy.
Lý Bạch tung người nhảy lên đỉnh nham thạch.
Đám người Hạng Vũ, Hàn Tín cũng sử dụng kỹ năng phóng lên đỉnh khối nhảm thạch.
“Có đi lên không?” Mấy tên đàn em thấy Cường đầu trọc không nhúc nhích, vì vậy hỏi hắn một tiếng.
“Đương nhiên là lên. “ Cường đầu trọc lên tiếng.
Hùng Đại, Hùng Nhị, Thúy Hoa cũng nhảy vọt lên đỉnh nham thạch.
Lý Đằng đứng ở dưới, ngửa đầu nhìn lên, bắt đầu thử tính toán làm thế nào mới trèo lên được.
Đương nhiên là hắn có thể sử dụng kỹ năng truyền tống tức thời để xuất hiện trên đỉnh nham thạch.
Nhưng hiện tại còn chưa phải lúc bại lộ thực lực.
Dùng tay không leo lên, cực kỳ khó khăn...!
Vừa rồi đi tới dưới khối đá, trạng thái đỉnh cao đã chấm dứt, phải nạp một ít tài nguyên sinh mệnh mới có thể trèo lên.
“Để tôi xách cậu lên.” Cường đầu trọc thò tay khoác lưng Lý Đằng, lòng bàn tay của hắn truyền đến một cỗ lực hút rất mạnh.
Lý Đằng theo bản năng đều muốn phản kháng, nhưng dưới trạng thái yếu ớt không thể làm được gì, chỉ có thể mặc cho Cường đầu trọc xách hắn bay lên đỉnh nham thạch.
Sau khi lên trên đỉnh, Cường đầu trọc liền thu hồi lực hút từ bàn tay, đi đến bên người Hùng Đại, Hùng Nhị.
Trong nháy mắt vừa rồi, Cường đầu trọc đã dò xét xong. trong cơ thể Lý Đằng không hề có dấu vết tu luyện, hơn nữa suy yếu cực độ, suy yếu đến mức giống như lão già sắp chết.
Đúng là không có ẩn dấu thực lực, hẳn là dựa vào ý chí chèo chống mới có thể bám theo đuôi đội ngũ.
Bên trên đỉnh nham thạch là một cái bệ đá, phía trên có hai khối tảng đá nhô lên, không giống BOSS ác quỷ như trong tưởng tượng.
“Làm gì đây? Lý Bạch, dẫn bọn tôi tới đây làm gì? Còn chưa tới thời gian quyết đấu?” Cường đầu trọc có chút kỳ quái.
“Thời gian gần đủ rồi, nên ăn cơm đi, ăn cơm xong chúng ta lại dưỡng sức chiến đấu buổi chiều. “ Lý Bạch lấy ra mấy khối thịt nướng từ không gian trữ vật, còn có rượu, ném cho hai người Hạng Vũ, Hàn Tín.
Nghĩ một chút, Lý Bạch nhìn thoáng qua Lý Đằng, do dự một lát lại móc ra một khối thịt nướng ném cho Lý Đằng.
Lý Đằng đúng là rất đói bụng, vừa chụp lấy thịt đã gặm một khối bự.
Cường đầu trọc cũng lấy một ít đồ ăn chia cho đàn em.
“Hắn đưa thịt cho cậu, cậu thực có gan ăn vào...? Không sợ bị hạ độc?” Cường đầu trọc thấy chán nên trêu trọc Lý Đằng.
“Tôi tin tưởng nhân phẩm anh ta, hơn nữa giữa tôi và anh ta có hứa hẹn.” Lý Đằng lắc đầu nói.
Lý Bạch nhíu mày......Hứa hẹn?
“Ồ? Là hứa hẹn gì?” Cường đầu trọc cảm thấy tên nhóc này càng thú vị.
“Lúc vừa mới vào, tôi bị một đám áo đen vây đánh, anh ta giúp tôi giải vây, sau đó còn tặng tôi một thanh đao, có ơn với tôi. Tôi hứa hẹn chỉ cần anh ta không lừa giết tôi, nếu như lúc anh ta gặp phải nguy hiểm, tôi nhất định sẽ cứu anh ta một mạng.” Lý Đằng trả lời Cường đầu trọc một cách nghiêm túc.
Mọi người ở đây nghe thấy Lý Đằng kể lại, không nhịn nổi, liền cười phá lên.
Vừa nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng gần như hiểu ra mọi chuyện.
Đại khái là sau khi Lý Đằng cùng Lý Bạch tiến vào kịch bản thì cách nhau không xa, Lý Bạch thuận tay giết mấy con tiểu quái, trong lúc vô tình đã giúp Lý Đằng một chút, hoặc là Lý Đằng tưởng bở Lý Bạch giúp hắn, vì vậy liền ỷ lại bám đuôi Lý Bạch, Lý Bạch nhặt được thanh phá đao này, đoán chừng cũng không muốn bỏ vào không gian trữ vật, Lý Đằng thì muốn, vì vậy xem như rác rưởi ném cho Lý Đằng.
Mấu chốt là người trẻ tuổi kia, rõ ràng vì vậy mà hứa hẹn cứu Lý Bạch một mạng, bởi vậy mới có hiệu quả gây cười.
“Tôi vừa mới giúp cậu bay lên bệ đá, cho cậu thêm một khối đùi dê nướng, không nói ân tình, xem như nhân tình, cậu có thể vì vậy mà hứa hẹn với tôi cái gì không?” Cường đầu trọc lấy ra một cái đùi dê nướng ném cho Lý Đằng.
“Thứ tự có trước có sau, tôi quen biết ông trễ hơn, hơn nữa, dường như giữa ông và anh ta sẽ quyết chiến một trận. Cho nên, tôi chỉ có thể hứa hẹn với ông, nếu như tôi có cơ hội giết ông, nhất định tôi sẽ tha cho ông một lần, lần sau mới lấy tính mạng của ông.” Lý Đằng cầm lấy đùi dê, cũng trả lời Cường đầu trọc rất nghiêm túc.
“A di đậu hũ, phật tổ vô lượng...! Cảm tạ ơn tha chết của Lý đại gia!” Cường đầu trọc rất khoa trương mà chắp hai tay thành chữ thập bái Lý Đằng một cái.
Mọi người lại cười thêm một tràng rất to.
Mấy lời Lý Đằng vừa nói, đổi thành người khác, có thể cảm thấy là cố ý nói đùa cho vui, thế nhưng trên đường đi Lý Đằng vẫn rất cẩn thận, dáng vẻ làm chuyện gì cũng rất chăm chú, tạo cho người ta một loại cảm giác, hắn đang nói chuyện rất nghiêm túc, hơn nữa trong đầu hắn cũng cho rằng như vậy.
Sự tương phản trái ngược này gây ra mắc cười.
“Các người đừng cười, tôi rất nghiêm túc, nói được thì làm được.” Lý Đằng vừa ăn thịt dê nướng vừa lẩm bẩm một câu.