“Không làm gì lớn, rất nghèo, rất ít ra ngoài, không thể so với các bạn, nhưng bạn cũng không cần khoe khoang trước mặt tôi, không có ý nghĩa gì. Vì, tôi thích cuộc sống hiện tại của mình, tôi không ghen tị với cuộc sống của bạn.” Lý Đằng cười trả lời lại.
“Xin lỗi! Là bạn cùng lớp, ai muốn khoe khoang gì chứ? Bạn đừng tự ti như vậy, đừng coi lời người khác nói là ác ý. Không phải bạn cùng lớp ai quan tâm bạn chứ? Bạn cùng lớp muốn khuyên bạn vài câu, đừng cứ mãi ở nhà, người càng ở nhà càng tự ti, ra ngoài nhiều hơn, thấy nhiều sẽ không tự ti nữa…”
“Ông chủ Vương, cậu đang khoe khoang đấy à! Bất quá ông chủ Vương có quyền khoe mà! Các cô gái đẹp đều vây quanh, sự nghiệp thành công, trong số các bạn học chẳng mấy ai sánh được với cậu!” Một gã bạn học họ Cao bên cạnh gã họ Vương chen vào nói.
“Đừng nói lung tung! Tôi rất giữ mình trong sạch đó! Haha... Bên kia là Trần Lượng, chẳng phải cậu ta vừa được thăng chức trưởng khoa sao? Nghe nói cha anh ta sắp được điều đến thành phố, có quyền lực trong tay, so với việc chúng ta kiếm mấy đồng bạc lẻ thì mạnh hơn nhiều.” Gã họ Vương tỏ ra khiêm tốn.
“Ây da, cậu nói xem, kim chủ kia đó có phải vì Trần Lượng mà đến không? Làm kinh doanh thì phải bám vào người có quyền lực, hỗ trợ lẫn nhau...” Gã họ Cao hạ giọng tám chuyện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây