“Lắm mồm làm gì? Không nói chuyện không ai bảo em bị câm đâu!” Mai Thu Quế lúc này suy nghĩ giống hệt Phương Kiến Quốc, hiện tại càng ít nói, ít biết một số chuyện, không tìm hiểu bí mật của người khác, mới có thể sống lâu hơn.
Anh ta giữ mồm, không ngờ vợ lại lắm lời như vậy.
“Ha ha, không sao, các cậu có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi. Những bệnh nhân này đều là từ các bệnh viện tâm thần khác không giải quyết được, lại không có người thân, bị coi là gánh nặng và bị ngược đãi, chúng tôi đưa họ về đây điều trị vì lý do nhân đạo.”
Viện trưởng Triệu trả lời Hà Tư Oánh.
“Không có người thân? Vậy chết ở đây cũng không ai biết?” Hà Tư Oánh tiếp tục hỏi, và liếc Mai Thu Quế một cái, ý nói: Tôi hỏi đúng rồi chứ? Viện trưởng Triệu không hề để ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây