“Tôi không cần tiền, coi như anh nợ tôi một ân tình, sau này nếu có việc cần thì tôi tìm anh, có lẽ mãi mãi không cần.” Lý Đằng vừa tìm được chìa khóa từ bảo vệ, tiện tay mở cửa phòng giam Lôi Đại Sơn, kéo hắn ta ra ngoài.
Đường đi vào cơ bản đã bị Lý Đằng dọn sạch, số bảo vệ ít ỏi tuần tra đến đều chưa kịp lên tiếng đã bị hạ gục, hai người như đi giữa chỗ không người, thuận lợi rời khỏi sòng bạc.
“Kỹ năng của cậu quá trâu bò! Những vệ sĩ mà tôi thuê giá cao cũng không bằng cậu.” Trên đường về Lôi Đại Sơn hết lời khen ngợi Lý Đằng.
Lúc này hai người đã trở lại khu vực an toàn của thành phố, Lý Đằng đưa cho Lôi Đại Sơn tiền lẻ để hắn ta gọi xe.
“Được rồi, núi cao nước dài, tạm biệt tại đây.” Lý Đằng lười nói nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây