Hùng Cát rất muốn ra tay, nhưng Hắc Tử đã cho ông ta một bài học.
Ông ta có thể lăn lộn ở đây lâu như vậy, tất nhiên không chỉ dựa vào cơ bắp mà còn dựa vào đầu óc.
Nhóm người Tần Dương dám đến đây đòi tiền, lại còn hung hăng như thế, rõ ràng muốn nói cho dù các người là đen hay trắng thì chúng tôi đều không sợ.
Hùng Cát đau khổ trả lời: “Nghề này nhìn qua thì đúng là kiếm được nhiều tiền, chúng tôi cũng kiếm được không ít. Nhưng anh em trong bang chúng tôi quá nhiều, sau khi phân chia cho mọi người, rồi ăn uống nhậu nhẹt thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Cậu có thể bớt cho chúng tôi một chút được không?”
Tần Dương khẽ nhếch môi: “Bớt một chút? Cũng được, đừng nói tôi không cho các ông đường sống. Bây giờ chỉ cần các người chỉ cho tôi cách kiếm tiền, nếu như tôi có thể kiếm được đủ tiền thì tôi có thể bớt cho các người một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây