Tư Đồ Hương và Tần Dương có mối quan hệ thân thiết, vừa là đồng đội, vừa là người yêu, vừa là chủ và tớ, họ nói chuyện một cách tự nhiên và thoải mái, không có sự phân biệt gì.
Tư Đồ Hương cười nói: “Em thì quên đi, dù sao có rất nhiều người giúp anh sinh con, em sẽ không tranh giành chi đâu!”
Tần Dương cười nói: “Đúng vậy, tính cách của em thật sự không thích hợp làm mẹ, ít nhất hiện tại cũng không thích hợp, có thể sau một thời gian khi em lớn tuổi hơn, hoặc có thể là em thay đổi, hoặc đến lúc đó anh không còn nữa, em có thể tìm một người xứng đáng để gả cho hắn. “
Tư Đồ Hương bĩu môi nói: “Anh đừng bận rộn với những việc sau hậu sự của anh. Em cả đời này sẽ không kết hôn. Dù sao em cũng tính là đã có một người đàn ông, cũng không tính là có điều gì đáng tiếc cả. Nếu như anh thật sự đi rồi, em sẽ cống hiến năng lực vào trong Ẩn môn để cố gắng tranh thủ phát triển Ẩn môn trở thành một tông phái thật lớn!
Tần Dương bất giác bật cười: “Em chỉ là Ẩn thị, đâu cần thiết phải tận chức tận trách như vậy, anh đây làm tông chủ còn chưa vội nữa mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây