Tần Dương tựa vào ghế, ánh mắt nhìn về không trung xa xa, sắc mặt hơi ngẩn ngơ.
Đã một tuần từ sa mạc trở lại thành phố của sự hỗn loạn, Samuel bị thương không nhẹ, Sau khi trở về liền bế quan chữa thương, chỉ dặn dò Tần Dương đừng vội vàng rời đi, chờ ông ta xuất quan.
Việc cướp sạch căn cứ bí mật của Niết Bàn có thể nói là cực kỳ thành công, thu hoạch được rất nhiều, mặc dù Tần Dương không để ý rốt cuộc thu hoạch được gì, nhưng nhìn thấy ý cười không thể che giấu được trên mặt Samuel sau khi nghe Baburkun báo cáo là hắn biết chắc chắn thu hoạch xa xỉ.
Những người phản kháng trong căn cứ đều bị giết hết, những người đầu hàng thì bị phế bỏ sức mạnh tu hành sau đó được thả đi, còn nhân viên kỹ thuật nòng cốt nhất bị Samuel đưa đi, nhưng Tần Dương cũng không thấy những người này bị mang về thành phố của sự hỗn loạn, cũng không biết họ đã bị Samuel đưa đi đâu.
Trước khi rời đi, Tần Dương thôi miên cho Antonia, sau đó dùng tinh thần xiềng xích để niêm phong lại ký ức bốn năm này của cô ta, làm trí nhớ của cô ta dừng lại ở trước ngày bị bắt, có lẽ ký ức sẽ hơi mơ hồ, nhưng dù như thế nào thì cô ta cũng sẽ không nhớ lại cuộc sống trong bốn năm nghiêng trời lệch đất này, cũng sẽ không nhớ rõ Tần Dương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây