Lục Thiên Sinh không trực tiếp trả lời Tần Dương, mà hỏi ngược lại: Có phải thấy rất buồn cười không?”
Tần Dương lắc đầu: “Chả có gì buồn cười cả, mỗi một người sống trong thế giới này đều tìm ý nghĩa tồn tại của bản thân, cho dù là mấy người ác ở thành phố của sự hỗn loạn, bọn họ cũng có mục tiêu sống của chính mình, hay là cách đơn giản nhất chính là dùng mọi cách kiếm tiền sau đó mua rượu thịt ăn chơi, trốn tránh đi cuộc sống, đó cũng là một mục tiêu.”
Lục Thiên Sinh lạnh lùng cười nói: “Đúng vậy, giết người phóng hỏa, cũng là một loại thái độ sống.”
Tần Dương hỏi lại: “Vậy ông muốn làm cái gì?”
Lục Thiên Sinh trầm lặng một lúc, nhẹ nhàng nâng ly rượu lên: “Đúng vậy, tôi nên làm cái gì được nhỉ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây