Suýt nữa thì Văn Vũ Nghiên đã phun cháo trong miệng ra, một cô trợn mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Thu Tư.
“Mẹ, không phải chứ, mẹ như thế này không sao chứ? Mẹ là mẹ ruột của con sao? Chẳng lẽ con là món đồ đại hạ giá mẹ chưng bán trong siêu thị?”
Thu Tư trừng mắt nhìn Ôn Ngọc: “Nói vớ vản gì thế hả.”
Văn Vũ Nghiên cười haha, lập tức nghiêm túc hỏi: “Mẹ, mẹ đang trêu chọc con à, sao thái độ của mẹ lại khác trước vậy? Nếu như trước đây mẹ con nói như vậy thì mẹ đã mắng con một trận rồi, chẳng lẽ vì chuyện này của bố mà khiến suy nghĩ của mẹ thay đổi ư?
Thu Tư cười nhẹ: “Có thể có chút liên quan, nhưng thứ quan trọng nhất sẽ không thay đổi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây