JO như vừa nghe thiên thư, nghe xong hơi sửng sốt, đến cuối cùng, ông không nhịn được ngắt lời Hạ Vãn An: “Chờ một chút, Tiểu An An, con chắc chắn người trong miệng con nói là sư phụ sao?”
“CHắc chắn mà...” Hạ Vãn An nói rồi, như chợt nhớ đến điều gì, lên tiếng lần nữa: “Không tin thầy cứ hỏi những người khác ở đây đi, vừa rồi ông ta còn đưa ra một tấm hình cho mọi người nhìn nữa mà, người trong hình chính là bản thân thầy... Cho nên sư phụ à, con cảm thấy rất có thể là mấy năm nay thầy đã lớn tuổi, nên trí nhớ thoái hóa...”
JO như bị đạp vào đuôi, phẫn nộ lên tiếng: “Nói bậy! Trí nhớ của thầy rất tốt! Thầy vẫn còn trẻ! Chỉ là tóc và râu thầy hơi trắng mà thôi! Ngay cả con thích uống loại cà phê nào thầy cũng còn nhớ kĩ mà, còn có Hà Triệt nữa, thầy còn nhớ cả hãng tã mà Hà Triệt mặc khi còn bé nữa cơ!”
Nếu không phải trường hợp không cho phép, Hạ Vãn An thật sự rất muốn nhắc nhở hữu nghị JO một câu, để lại cho Allure Love chút mặt mũi.
“Cho nên, gì mà quan hệ cá nhân rất tốt, gì mà đi nước Pháp gặp thầy, gì mà hợp tác với xí nghiệp Hàn thị, tất cả đều là anh ta nói hươu nói vượn, thầy không hề biết anh ta, lại nói, người như thầy sao quen biết anh ta được?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây