Lục Yến Quy mấp máy môi, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hàn lão phu nhân, ngay khi bà hé môi, Hạ Vãn An nhắm mắt lại như thể đã ngủ, bỗng nhiên hé môi: “Bà Hàn, có câu chuyện xưa, bà nhất định phải nghe...”
Hạ Vãn An mở miệng, thành công thu hút ánh mắt mọi người trong phòng trà.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hạ Vãn An thoáng ngồi thẳng người, mở to mắt, lại ra tiếng: “Người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được.”
Tô Dĩnh nghe xong câu này của Hạ Vãn An, mỉa mai “A” một tiếng, sau đó liền giơ móng tay được làm tỉ mỉ của mình ra ngắm, đùa cợt lên tiếng: “Hạ tiểu thư thật đúng là thú vị, khi bà Hàn xử lý việc nhà, cô nói ngạn ngữ ở chỗ này, có ý đồ tới quấy rối à!”
“A, Tô tiểu thư còn biết đây là việc nhà của Hàn gia à, “ vẻ mặt Hạ Vãn An giật mình nhẹ gật đầu, sau đó liền cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tô Dĩnh hỏi: “Nếu biết, vì sao Tô tiểu thư lại là người đầu tiên xen vào việc nhà của Hàn gia? Đừng nói là, Tô tiểu thư coi mình thành người của Hàn gia đấy nhé?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây