Hàn Kinh Niên khẽ gật đầu, cuối cùng lạnh nhạt thong dong nói một chữ: “Được!”
Hạ Vãn An ôm suy nghĩ nếu Hàn Kinh Niên không đáp ứng nữa sẽ lập tức đập chết anh, nghe thấy chữ đó, lập tức vui mừng cười: “Em biết anh tốt nhất mà! Anh chính là người tốt bụng nhất vô tư nhất chính nghĩa nhất trên thế giới này!”
Hàn Kinh Niên được khen tốt bụng vô tư lại chính nghĩa, cụp mắt xuống, vẻ mặt ôn hòa vô hại.
Hạ Vãn An khen Hàn Kinh Niên xong, lại hỏi một câu: “Cứ như vậy nói xong à, sẽ không thay đổi chứ?”
“Còn xem em...” Hàn Kinh Niên có ý riêng liếc mắt nhìn Hạ Vãn An một cái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây