Động tác của Hạ Vãn An nhẹ nhàng chậm rãi tháo băng vải dính máu trên cánh tay Hàn Kinh Niên, sau đó nhìn thấy vết thương bên trong vỡ ra, cô vừa cầm rượu sát trùng trừ độc cho Hàn Kinh Niên, vừa nhỏ giọng nói thầm câu: “Anh nổi điên đập nhiều đồ như vậy, không có một thứ nào đập trúng cháu trai anh, toàn bộ thư phòng đều bị đập nát, mà cháu trai anh chẳng rách mảnh da nào, ngược lại anh là người ra tay còn khiến vết thương của mình bị rách nghiêm trọng hơn...”
Hàn Kinh Niên không nói gì.
“Hàn tiên sinh, không phải tôi chê đâu, nhưng kĩ thuật ném đồ của anh nát quá đấy...” Hạ Vãn An nói rồi, lặng lẽ nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên, sau đó liền biết rõ Hàn Kinh Niên ý đồ cố ý giả bộ như không biết chớp chớp mắt, lên tiếng hỏi: “Hàn tiên sinh, sẽ không phải là anh cố ý không đập trúng cháu trai anh đấy chứ?”
Hạ Vãn An nói dứt lời, trong nháy mắt biểu cảm của Hàn Kinh Niên lạnh xuống.
“Ha ha, tôi chỉ đùa một chút thôi, anh đừng tưởng thật...” Hạ Vãn An cúi mắt, che giấu đi ý cười đáy mắt, sau đó cầm thuốc cẩn thận bôi lên vết thương của anh, thoa thoa, cô xem như nói chuyện phiếm, lại mở miệng: “Đúng rồi, buổi tối hôm qua, sau khi anh rời đi không bao lâu, cháu trai anh lại tới, gấp gáp hỏi anh đi đâu, sau đó thấy anh không ở nhà, liền lái xe tìm anh khắp nơi như điên...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây