Hàn Kinh Niên nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé lách vào thư phòng, chặn ở trước mặt Hàn Tri Cẩn, anh buộc phải thu lại đèn bàn suýt nữa thì ném đi.
“Em qua đây làm gì?” Bởi vì cơn thịnh nộ chưa tan, âm thanh của Hàn Kinh Niên vẫn rất lạnh, nhưng rõ ràng giọng nói có chút hòa hoãn: “Nơi này không có chuyện của em, ra ngoài!”
Hạ Vãn An chẳng những không ra ngoài, ngược lại còn bước mấy bước đến trước mặt Hàn Kinh Niên, “Có chuyện gì không thể từ từ nói được sao? Tại sao phải nổi giận như vậy?”
Hàn Kinh Niên giật giật môi, không phản bác.
Lúc Hạ Vãn An dừng ở trước bàn sách, nhìn thấy Hàn Kinh Niên còn đang nắm đèn bàn, lại lên tiếng: “Đèn bàn này làm bằng đồng, anh cầm không chê nặng sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây