Hạ Vãn An vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy âm thanh giận dữ của Hàn Kinh Niên truyền ra từ trong thư phòng: “Cút!”
Hạ Vãn An lập tức ngay cả giày cũng không kịp thay, liền vọt tới cửa thư phòng, cô vừa đẩy cửa ra, đã thấy mô hình địa cầu bày ở trên bàn sách, bay về phía Hàn Tri Cẩn cúi đầu đứng ở giữa.
Hạ Vãn An phản xạ có điều kiện muốn thốt ra một câu “đừng mà!”, kết quả lời còn chưa nói ra khỏi miệng, mô hình địa cầu đã xẹt qua bên tai Hàn Tri Cẩn, bay đến trên vách tường phía sau anh ta.
Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, mô hình địa cầu đã rơi trên mặt đất, vỡ tan nát.
Hạ Vãn An ôm lồng ngực bị hoảng sợ, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy âm thanh buồn bã của Hàn Tri Cẩn truyền tới: “Chú, thật xin lỗi, cháu xin lỗi chú thay mẹ cháu, cũng xin lỗi cả thím nữa, chú có gì không vui thì cứ nhắm vào chú, cháu cam đoan không có một câu oán giận, chú hãy tha thứ cho mẹ cháu có được không? Chú, coi như cháu cầu xin chú...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây