“An An, em là ánh sáng của anh, của một mình anh.”
An An... rõ ràng cô mang khuôn mặt của Hạ Uyển Uyển, nhưng anh lại luôn gọi cô là An An.
Có lẽ do tác dụng của thuốc nên anh vẫn chưa tỉnh táo lại sao?
Hạ Vãn An đang suy nghĩ, cô đột nhiên cảm giác được cổ như bị thứ gì rơi vào, chỗ dâng lên cảm giác ẩm ướt.
Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, vẻ mặt cô ngây ra một hồi lâu, mới phản ứng được, thứ ẩm ướt đó là một giọt nước mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây