Lần đầu tiên gặp Hàn Kinh Niên, Tô Dĩnh đã cảm thấy giọng nói của anh rất êm tai, là giọng nói mà cô ta thích nghe nhất, thế nhưng giây phút này, cô ta lại cảm thấy giọng nói mà cô ta từng mê hoặc vô cùng chói tai, đến mức cô ta thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh: “Thế nhưng, bà cụ Hàn, lúc cháu đi vào có thấy cô ta đang lục lọi cái bàn, vẻ mặt né tránh...”
Bà cụ Hàn cắt ngang lời nói Tô Dĩnh: “Tô tiểu thư, vừa rồi cô cùng tôi đi thang máy lên đến đây, chẳng phải cô nói buổi tối hôm qua thức đêm, bây giờ buồn ngủ đầu hơi đau sao? Cho nên có lẽ là cô quá buồn ngủ, vừa rồi bị hoa mắt.”
Từ lần đầu tiên gặp bà cụ Hàn đến bây giờ, bà cụ Hàn vẫn luôn rất che chở cô ta, tại sao bây giờ bà đối xử với cô ta giống như một người khác vậy?
Tô Dĩnh sững sờ, có chút không cam tâm động môi: “Bà Hàn...”
“Được rồi, việc này cứ như vậy đi, tất cả chỉ là hiểu lầm.” Bà cụ Hàn lên tiếng ngăn cản lời nói của cô ta: “Thời gian cũng không còn sớm, bà cũng nên trở về rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây